Sắc mặt Tần Phong Hữu hơi cứng lại.
Hạ Thiên Ca hoàn toàn không nhận ra hành động này có bao nhiêu mờ ám.
Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào việc quấn băng gạc sao cho thật chặt, cô quấn một vòng qua dưới cánh tay anh, rồi lại quấn một vòng, rồi lại một vòng nữa…
Tần Phong Hữu cuối cùng cũng không nhịn được: “Em định biến tôi thành xác ướp sao?”
Hạ Thiên Ca “à” một tiếng, vô tội chớp mắt mấy cái.
Tần Phong Hữu giơ hai cánh tay bị băng bó cứng đờ lên, cả hai đều được quấn đầy băng gạc dày.
Khóe miệng Hạ Thiên Ca khẽ nhúc nhích, cúi đầu nhìn vai vừa băng xong, hình như, đúng là, rất giống… xác ướp.
Cô cười gượng hai tiếng, buông tay: “Chẳng phải tôi sợ vết thương của anh lại rách ra sao? Hay là, tôi tháo ra?”
“Thôi, tháo ra tháo vào sợ ảnh hưởng đến vết thương.” Tần Phong Hữu nói rồi ho một tiếng, ngón tay chỉ vào cái bàn, “Có thể làm phiền em rót cho tôi một cốc nước không?”
Hạ Thiên Ca theo hướng ngón tay anh, nhìn thấy chiếc ấm nước trên bàn, không nói hai lời liền đi rót cho anh một cốc, còn cố ý chạm vào thử nhiệt độ, xác định là nước ấm mới đưa cho anh.
Nhưng Tần Phong Hữu lại không nhận cốc.
Anh vẫy vẫy hai cánh tay cứng đờ của mình: “Không thể cong lại được.”
“Vậy phải làm sao?” Hạ Thiên Ca nhìn “kiệt tác” của mình, do dự hai giây, “Tôi đút cho anh?”
Tần Phong Hữu không chần chừ một giây: “Được.”
Hạ Thiên Ca: …
Cô bưng cốc lên, lại gần Tần Phong Hữu, đưa cốc đến miệng anh, từ từ nghiêng cốc, không ngờ vẫn không căn được góc độ chuẩn, nước chảy xuống môi Tần Phong Hữu, làm ướt vạt áo trước của anh.
“Xin lỗi!”
Hạ Thiên Ca vội vàng đặt cốc xuống, rút vài tờ giấy từ đầu giường ra giúp anh lau, thì nghe Tần Phong Hữu uể oải nói: “Không ngờ có ngày tôi lại trở thành một phế nhân…”
“Anh đừng nói bậy!” Hạ Thiên Ca lập tức phản bác.
Cô không thích nghe Tần Phong Hữu nói vậy, cảm thấy trong lòng khó chịu.
“Nhưng bây giờ tôi thực sự không làm được gì cả.” Tần Phong Hữu cúi đầu nhìn cánh tay mình, giọng nói nghe có vẻ rất ủ rũ, “Thế này, tối nay không biết ăn cơm thế nào.”
“Tôi đút cho anh ăn.” Hạ Thiên Ca lập tức tiếp lời.
Lông mi Tần Phong Hữu khẽ động: “Cả tắm rửa nữa.”
“Tôi giúp anh tắm.”
“Cả cởi quần áo nữa.”
“Tôi giúp anh cởi.”
“Cả ngủ nữa.”
“Tôi giúp anh ngủ…”
Hạ Thiên Ca nói xong, cảm thấy có gì đó không đúng, liền sửa lại: “Tôi ngủ cùng anh.”
Sau khi sửa lại, cô lại cảm thấy hình như vẫn không đúng lắm.
Nhưng Tần Phong Hữu đã ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng rơi trên mặt cô: “Vậy thì làm phiền em rồi.”
Hạ Thiên Ca: … Không hiểu sao, có một cảm giác bị gài bẫy.
Nhưng lời đã nói ra, Hạ Thiên Ca cũng không tiện rút lại, huống hồ vết thương này của Tần Phong Hữu là vì cứu cô mà ra, cô đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc anh, vì vậy gật đầu: “Yên tâm, cứ giao cho tôi!”
Tần Phong Hữu “ừ” một tiếng.
Lúc này Hạ Thiên Ca mới quay lại tiếp tục xử lý vết thương.
Sau khi xử lý xong tất cả vết thương, Hạ Thiên Ca thấy thời gian vẫn còn sớm, cũng không có việc gì cần cô làm, liền nói với Tần Phong Hữu là cô về phòng trước: “Tôi muốn đi xem cái hoàn hồn hương.”
“Vậy là em đã mang hoàn hồn hương ra ngoài?” Tần Phong Hữu nhớ lại chuyện này, “Đồ vật bên trong game thường không thể mang ra ngoài, thứ có thể mang ra, chỉ có Đạo cụ đặc biệt.”
Hạ Thiên Ca gật đầu, cũng không giấu anh: “Là Đạo cụ đặc biệt.”
“Em đã biết đó là Đạo cụ đặc biệt từ sớm, nên mới đề nghị dùng nước để hòa tan nó.” Tần Phong Hữu nhanh chóng đoán ra ý định của cô, “Bây giờ chỉ cần làm cho hoàn hồn hương đông lại là được.”
Hạ Thiên Ca thừa nhận: “Một mặt, tôi không muốn họ biết chuyện Đạo cụ đặc biệt, mặt khác, tôi cũng không thể ngăn cản họ, nhỡ đâu hoàn hồn hương thực sự là khâu cuối cùng để ra ngoài, tôi không thể vì nó là Đạo cụ đặc biệt mà không cho mọi người ra ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì vậy cô mới đưa ra cách này.
Trong mắt Tần Phong Hữu lướt qua một tia tán thưởng.
“Không biết công dụng của nó là gì.” Tần Phong Hữu suy tư, “Hoàn hồn hương này có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, nhưng sau khi trở thành Đạo cụ đặc biệt, công dụng của nó chưa chắc đã giống như vậy.”
Nếu không thì quá vô lý, chỉ cần cô hồi sinh mọi người đã chết, nghe theo sự chỉ huy của cô, chẳng phải là vô địch rồi sao.
Hạ Thiên Ca lắc đầu: “Không biết.”
Mấy Đạo cụ đặc biệt trước đây, cũng phải đến khi sử dụng mới biết được công dụng cụ thể.
Hơn nữa, công dụng của những thứ này đều không giống với suy nghĩ của cô.
“Cứ từ từ thôi, sớm muộn gì cũng biết.” Tần Phong Hữu nói, “Nếu có gì cần tôi giúp, cứ nói.”
“Bây giờ anh không cần làm gì cả, cứ lo dưỡng thương cho tốt là được!” Hạ Thiên Ca lại nói.
Cô quay đầu, nhét điện thoại vào tay Tần Phong Hữu: “Anh có việc gì thì gọi cho tôi, đừng tự ý cử động.”
Nói xong, cô vẫn không yên tâm, lại rót cho anh một cốc nước, đặt ở đầu giường, cắm một chiếc ống hút, còn lấy vài chiếc bánh mì nhỏ xé bao bì, cắt thành những miếng nhỏ đặt vào đĩa, rồi mới nói: “Tôi về xem hoàn hồn hương một chút, lát nữa sẽ qua tìm anh ăn cơm. Nếu anh đói thì ăn chút bánh mì uống chút nước lót dạ nhé.”
Cô sắp xếp mọi thứ xong xuôi, xác định anh không còn bất tiện gì nữa, mới hài lòng rời khỏi phòng anh.
Tần Phong Hữu nhìn cốc nước và bánh mì trên đầu giường, rồi lại nhìn chiếc điện thoại trong tay, trong mắt lướt qua một tia cười.
Xem ra, cô thật sự coi anh là người tàn tật.
Nhưng cảm giác được cô “phục vụ” thế này, hình như cũng không tệ.
…
Hạ Thiên Ca trở về phòng, tìm một chiếc hộp rỗng, đổ nước hoàn hồn hương từ lư đồng ra, rồi bỏ vào tủ lạnh để làm đông.
Làm xong, cô mới cảm thấy mình cũng hơi khát.
Cô quay đầu, theo thói quen muốn đi rót nước lọc, nhưng lại nghĩ đến tối nay Tần Phong Hữu có thể cần cô chăm sóc, nên lại đổi thành cà phê hòa tan.
Cô bưng cốc cà phê trở lại bàn, cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn.
Tin nhắn quen thuộc đã gửi đến.
【Chúc mừng bạn đã quay phim thành công, chủ đề lần này là sinh tồn, vì không phải bản gốc của bạn, nên không thể phán định độ khó, do đó mục này không có điểm. Ngoài ra, bạn nhận được đánh giá 10 điểm từ khán giả trong phòng livestream, trở thành người đứng đầu trong phòng livestream lần này, chúng tôi sẽ tặng thêm cho bạn 50 điểm tích lũy, tổng cộng nhận được 60 điểm tích lũy, hiện có tổng cộng 349 điểm tích lũy! Bạn có thể nhấp vào liên kết dưới đây để vào cửa hàng và đổi lấy hàng hóa.】
Hạ Thiên Ca: … Biết ngay mà, cái hệ thống chó c.h.ế.t này, không cho cô thêm một điểm tích lũy nào cả.
Cô nhấp vào cửa hàng, thấy có thông báo nói đã nhận được Đạo cụ đặc biệt mới, có muốn dùng “Khăn che mặt” để che giấu thông báo không.
Hạ Thiên Ca không chút do dự mà nhấp vào “có”.
Cô cố ý xem qua giao diện cửa hàng, quả nhiên không có thông báo nào xuất hiện, lúc này cô mới yên tâm.
Cái “Khăn che mặt” này thật hữu dụng, sau này nhận được Đạo cụ đặc biệt cũng không cần lo lắng nữa!
Nói đi cũng phải nói lại, lần này cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất cũng được một Đạo cụ đặc biệt.
Hạ Thiên Ca nghĩ vậy lại vui lên, chuyện chỉ nhận được 60 điểm tích lũy cũng không còn tức giận nữa.
Cô làm mới cửa hàng, thấy đạo cụ lần sau vẫn chưa được cập nhật, đoán chừng mấy ngày tới sẽ không vào phó bản nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tốt nhất là đợi Tần Phong Hữu lành vết thương rồi hãy bắt đầu.
Cô thoát khỏi cửa hàng, đặt điện thoại xuống, uống một ngụm cà phê.
Vị đắng chát của cà phê lan tỏa trong khoang miệng, cô hơi khó thích nghi, cau mày lại.
Trước đây, cô 365 ngày thì có 360 ngày uống cà phê, không ngờ sau một thời gian không uống, lại có chút không quen với mùi vị của nó.
Có lẽ là vì bây giờ cô không cần cà phê để tỉnh táo, để bầu bạn cùng cô qua những ngày tháng nhàm chán nữa.
Trong đầu Hạ Thiên Ca vô thức hiện lên bóng hình Tần Phong Hữu, trên mặt không khỏi nở một nụ cười mà chính cô cũng không nhận ra.
Cô lại uống một ngụm cà phê, cảm thấy cà phê dường như cũng trở nên ngọt hơn.
Uống hết cốc cà phê, Hạ Thiên Ca mới đặt cốc xuống, nhìn vào màn hình máy tính vẫn đang ở trạng thái chờ của game.
Cô suy nghĩ một chút, rồi vẫn nhấp vào.
Cô muốn xem trong game bây giờ như thế nào.