Phải ăn chay, không có món mặn, mà chế độ ăn uống của Chu Luật Trầm từ trước đến nay vốn thanh đạm, nên việc này cũng thành thói quen.
Trang Minh mang đến một số món ăn kèm theo vài ly trà sữa và cà phê với hương vị khác nhau.
Không biết cô thích loại nào, anh gọi hết tất cả những món đắt nhất trong cửa hàng.
Ăn xong bữa tối.
Thẩm Tĩnh ra ngoài sân đi dạo để tiêu thực.
Nơi đây vắng vẻ, hoang vu, càng khiến tâm hồn yên tĩnh lạ thường.
Bên trái là cây bồ đề, những dải ruy băng đỏ buộc đầy trên cành.
Không biết điều ước của ai, và liệu nó có thành hiện thực không.
Thẩm Tĩnh không cầu nguyện.
Cô vốn không tin cứ thấy Phật tổ, đốt ba nén nhang là có thể xin được điều ước.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên băng ghế đá nghịch điện thoại, hỏi:
“Anh từng cầu nguyện chưa?”
Giọng Chu Luật Trầm vẫn bình thản như thường lệ:
“Cầu gì?”
Thẩm Tĩnh cảm thấy mình hỏi sai người.
Trần Dao lừa cô, làm gì có chuyện anh đến đây thắp nhang để cầu nguyện tình yêu.
Vị trụ trì sắp xếp hai gian phòng ở hậu viện, một cho cô và một cho Chu Luật Trầm.
Hai phòng sát nhau, chỉ cách một vách.
Cả hai cùng bước lên bậc thang, Thẩm Tĩnh đẩy cửa phòng mình, trước khi bước vào, cô ngoái lại nhìn Chu Luật Trầm, nhẹ nhàng nói:
“Ngủ ngon mộng đẹp nhé.”
Cô vừa dứt lời, nhìn thấy bàn tay đang mở cửa của Chu Luật Trầm khựng lại, các khớp tay gồ lên, gân xanh hiện rõ.
Thẩm Tĩnh cảm nhận được một chút nguy hiểm, hơi muốn bỏ chạy, nhưng cổ tay cô lập tức bị anh kéo mạnh, lôi thẳng vào phòng.
Kéo qua đẩy lại.
Chu Luật Trầm áp sát, ép cô vào một góc phòng, giọng nói đầy áp lực:
“Anh không muốn ‘ngủ ngon’ nữa.”
Thân thể Thẩm Tĩnh căng cứng, đôi mắt ầng ậc nước, nghẹn ngào:
“Không muốn thì anh định bắt nạt em sao?”
Chu Luật Trầm dùng ngón tay xoa nhẹ nơi khóe mắt cô, nhướng mày:
“Chết tiệt, chưa động tay mà đã khóc rồi à?”
Cô khóc, chẳng phải vì bị anh dọa sao.
Đột nhiên, Thẩm Tĩnh vòng tay qua cổ anh, nhón chân lên, nhưng vẫn không đủ cao, đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn anh, giọng thì thầm dịu dàng:
“Em nhớ anh lắm, Chu Luật Trầm.”
‘Rầm——’
Cánh cửa bị anh đá mạnh đóng sầm lại, gió lùa khiến Trang Minh đang đứng trước cửa bị giật mình.
Anh đứng c.h.ế.t lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên trong vang lên tiếng đồ vật rơi lạch cạch, giống như có thứ gì đó bị quét đổ xuống sàn, xen lẫn giọng trách móc của cô gái.
Trang Minh quay đầu, cố gắng làm vẻ không biết gì.
“Trang Minh, A Trầm ở đâu?”
Có người quen lên tiếng hỏi.
Trang Minh lập tức đứng thẳng, nhìn về phía hành lang.
Thấy Văn Hân mang theo vài túi cà phê, anh trầm mặc hồi lâu.
“Cái này, mấy người muốn uống không?”
Văn Hân đưa túi cà phê cho Trang Minh, “Mang đi chia đi.”
Trang Minh lúng túng:
“Cái này… bọn tôi uống rồi.”
Văn Hân nhìn quanh:
“Mới giờ này mà anh ấy đã ngủ rồi sao?”
Trang Minh giữ gương mặt không biểu cảm, xoay người gõ cửa:
“Cô Văn Hân đến rồi.”
Hai người bên trong đang hôn nhau mãnh liệt lập tức tách ra, Chu Luật Trầm sững người, khuôn mặt như đóng băng.
Thẩm Tĩnh xoa nhẹ đôi môi, trong lòng bối rối, lập tức chui xuống gầm bàn để trốn, như thể vừa làm chuyện gì tày trời.
Chu Luật Trầm cúi đầu nhìn, bật cười.
“A Trầm.”
Giọng Văn Hân nhẹ nhàng nhưng thanh thoát.
Cửa mở ra.
Tầm mắt Văn Hân hướng vào trong.
Những quyển kinh thư rơi tán loạn trên đất, bút mực và nghiên mực cũng bị đổ tung tóe.
Chu Luật Trầm ngồi trước bàn, thong thả cài cúc áo.
Chiếc cúc giữa rơi mất, để lộ phần n.g.ự.c rắn chắc, những đường cơ bắp nổi lên tựa như rãnh sâu, tỏa ra hơi nóng đầy sức hút.
Động tác của anh không nhanh không chậm, dáng vẻ cao ngạo, lãnh đạm.
Văn Hân thất thần trong chốc lát, đôi mắt dường như không thể rời khỏi hình ảnh đó.
May mà cô còn chút tự chủ, ánh mắt chuyển dần lên khuôn mặt Chu Luật Trầm.
Anh dường như đang lơ đãng nhìn xuống dưới bàn, khóe môi cong lên một nụ cười ẩn ý khó đoán.
Văn Hân không hiểu gì, cầm một ly cà phê đá đặt trước mặt anh, nhẹ giọng nói:
“Cà phê đá giúp tỉnh táo.”
Giọng nói vừa cất lên, dưới bàn, Thẩm Tĩnh không dám thở mạnh, ánh mắt đầy ủy khuất nhìn Chu Luật Trầm, kéo nhẹ ống quần anh.
Chu Luật Trầm liếc xuống, lạnh lùng thu hồi ánh mắt, hoàn toàn làm ngơ hành động của cô.
Văn Hân tiếp lời, giọng nhẹ nhàng:
“Ở đây buồn lắm phải không?