Bà nội cũng chỉ vì muốn tốt cho anh.
Nếu bà không quản, tin tức lùm xùm ngày càng nhiều, không chỉ ảnh hưởng danh tiếng của ông nội, mà sau này anh làm sao kế thừa Liên Hành?”
Giữa bầu không khí mập mờ, giọng Chu Luật Trầm khàn đục hơn bình thường:
“Cũng tạm.”
Văn Hân cúi người, nhặt lại bút mực và nghiên mực bị rơi, đặt lên bàn:
“Có gì khiến anh phiền lòng không?
Cần em giúp chép lại kinh thư không?”
Dưới bàn, Thẩm Tĩnh vốn bị phớt lờ lại không chịu yên.
Cô mở miệng không ra tiếng, chỉ mấp máy môi, ý muốn nói: “Hai người ra ngoài nói chuyện đi.”
Không nhận được phản hồi, bàn tay cô càng thêm táo bạo, chạm vào đùi Chu Luật Trầm.
Hơi thở của anh trở nên nặng nề, không kìm được bật ra một tiếng “Ừm” khẽ.
Dù cố ý kìm nén, giọng nói đầy ngọt ngào và ám muội vẫn làm Văn Hân cảm thấy có gì đó không ổn.
Với sự hiểu biết về anh, cô biết rõ anh chỉ phát ra giọng điệu này khi cảm xúc đang rối loạn.
Càng nghĩ, nụ cười trên mặt Văn Hân càng nhạt dần.
Cô kín đáo nhìn quanh, không phát hiện điều gì bất thường:
“Anh bị cảm sao?
Để em bảo Trang Minh đi mua thuốc.”
“Có thể.”
Chu Luật Trầm cúi mắt, liếc nhanh về phía Thẩm Tĩnh, môi mấp máy không ra tiếng: “Đồ quậy phá.”
Thẩm Tĩnh bật cười, nhưng rồi bỗng nhận ra: Người đứng thẳng nói chuyện là người yêu cũ, còn người phải trốn dưới gầm bàn chịu khổ lại là cô.
Tại sao phải lén lút thế này?
Cô nghĩ Văn Hân sẽ sớm rời đi, nhưng không ngờ cô ta chỉ đứng đó sai bảo Trang Minh đi mua thuốc, không có ý định rời khỏi.
Cô còn phải trốn đến bao giờ đây?
Văn Hân chống tay lên bàn, giọng như đang nói chuyện phiếm:
“Bữa tối ăn gì vậy?
Em vốn định mang đồ ăn đến cho anh, nhưng bà nội nói anh phải kiêng thịt, nên em đành cho lũ mèo hoang ngoài đường.
Ăn chay cũng tốt cho sức khỏe mà.”
“Cà rốt xào khoai tây.”
Anh hờ hững đáp.
Câu trả lời của anh khiến Văn Hân cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng không thể xác định là điều gì, cà rốt hay khoai tây?
Không nghĩ ngợi nhiều, cô lấy từ túi áo khoác ra vài bao thuốc:
“Lén mang t.h.u.ố.c lá đến cho anh, không ai phát hiện đâu.”
Chu Luật Trầm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua cô:
“Cô đến chỉ để đưa thuốc lá?”
“Đến thăm anh, tiện mang theo.”
Văn Hân cười, tiến gần đến anh hơn.
Anh rõ ràng đang nhìn xuống bàn, ngón tay trên mặt bàn khẽ cử động.
“Tại sao cứ nhìn xuống bàn vậy?
Anh sao thế?”
Văn Hân nghiêng đầu, tò mò hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Luật Trầm không chút bối rối, kéo một tấm vải vàng che đi:
“Thích nhìn thôi.”
Văn Hân chỉ thấy ánh vàng nhạt của tấm vải rung động, không để ý nhiều, liền trêu chọc:
“Em còn tưởng anh giấu phụ nữ dưới gầm bàn đấy.”
Chu Luật Trầm tựa vào ghế, bất chợt cười khẽ.
Dĩ nhiên, lúc này Văn Hân không tin anh sẽ làm chuyện như giấu phụ nữ dưới bàn.
Nếu anh thật sự có, thì sẽ đường hoàng ôm trong lòng, chẳng sợ ai phát hiện.
Nhìn Chu Luật Trầm, anh nhếch môi cười nhẹ, giọng nói đầy tự do phóng khoáng:
“Còn chưa về sao?”
Văn Hân hơi khựng lại, dựa vào bàn nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ:
“Nỡ đuổi em đi sao?”
Anh nhướng mày:
“Tối rồi, đi đường không an toàn.”
Cách nói của anh vốn không chút tình cảm, chẳng nghe ra ý quan tâm nào.
Văn Hân khẽ cười:
“Cùng lắm thì emtìm một phòng nghỉ lại.”
Chu Luật Trầm thong thả đáp:
“Tùy cô.”
Chùa có rất nhiều phòng, Văn Hân đảo mắt nhìn quanh, thấy nơi này được trang trí theo phong cách cổ điển, yên tĩnh và thanh nhã, rất thích hợp để tĩnh tâm.
“Em vẫn phải đích thân cảm ơn anh.
Không chỉ giúp đỡ việc đầu tư vào Ngụy Thị mà còn cả thôn Đồng.
Anh đúng là bạn trai cũ lý tưởng.”
Chu Luật Trầm dời mắt, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Không biết đã nói sai điều gì, nhưng thấy anh đột nhiên mất hứng, Văn Hân cũng không dám làm trái ý anh.
Việc quấn lấy người cũ cần phải có giới hạn.
Quá giới hạn sẽ biến thành đeo bám không buông.
Rõ ràng, Văn Hân không muốn mình trở nên như vậy trước mặt anh.
Cô vẫy tay:
“Em đi đây.
Mai lại đến.”
Chu Luật Trầm không đáp.
Văn Hân quay người:
“Đi nhé.”
Dưới gầm bàn, Thẩm Tĩnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lật tấm vải vàng lên, chui ra.
Đầu cô rúc vào lòng Chu Luật Trầm, đầy ấm ức.
Ánh mắt Chu Luật Trầm rời khỏi bóng lưng Văn Hân, cúi xuống, nhéo má cô gái nhỏ trong lòng, giọng trầm thấp cất hai từ:
“Vui không?”
“Anh Trầm.”
Chưa kịp khép cửa, Văn Hân đột nhiên quay đầu lại.