Si Mê

Chương 218



Cô xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, thở phào nhẹ nhõm:

“Tờ giấy đó cho em được không?”

Ánh mắt anh khẽ động:

“Tờ nào?”

Cô chỉ về giá sách bên cạnh:

“Tờ anh viết tên em ấy.”

Chu Luật Trầm bất giác bật cười nhạt, ngắn ngủi và đầy khinh miệt:

“Một tờ giấy thì có gì mà đáng.”

Lời muốn nói “chữ anh đẹp, em muốn giữ làm kỷ niệm” bị cô nuốt ngược vào, chỉ lặng lẽ đứng lên, không nói gì thêm.

Anh đã bước qua ngưỡng cửa.

Cô quay lại phòng lấy điện thoại, theo anh rời đi.

Bên ngoài cổng chùa

Chiếc Bentley đen bóng của Chu nhị công tử đã đậu trước cửa.

Phía sau còn có mấy chiếc xe Hồng Kỳ nối đuôi.

Thẩm Tĩnh ngồi vào ghế phụ, đoàn xe sang trọng lặng lẽ rời đi.

Khi ngang qua cổng chùa, cô nhìn lại.

Sư trụ trì và tiểu sa di đứng ở cổng tiễn họ.

Tấm biển vàng khắc ba chữ “Nam Hoài Tự” được cho là do một vị hoàng đế từng ngự giá phương Nam đích thân đề bút.

Cô khẽ gật đầu với sư trụ trì.

Sư trụ trì lặng lẽ lần chuỗi hạt, chắp tay niệm:

“A Di Đà Phật.”

Tiểu sa di cũng cúi đầu chắp tay, nói nhỏ:

“Chu tiên sinh chưa chép xong kinh văn.”

Đoàn xe càng đi càng xa.

Trụ trì quay người vào trong, khẽ niệm:

“Miễn cưỡng không được.

Anh ta không cần ai chỉ dẫn, vì anh ta luôn biết rõ mình cần gì, không cần gì.”

Chu Luật Trầm nhận một cuộc điện thoại, sau đó quay đầu xe, tay ấn nhẹ vào phanh tay.

Bên ngoài trời vẫn mưa, anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tĩnh, vẻ mặt ung dung hỏi:

“Đi với anh không?”

Cô tắt màn hình điện thoại, tò mò:

“Đi đâu?”

Anh đáp qua loa:

“Đi rồi biết.”

Chiếc xe thể thao màu đen lao về phía khu vực Hương Sơn.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tĩnh bước vào khu rừng bạch dương trăm mẫu của Hương Sơn.

Con đường thẳng tắp và dài, không có bất kỳ xe cộ nào qua lại.

Đây là lối đi riêng dẫn đến một biệt thự duy nhất.

Qua cửa kính xe, cô thấy những hàng cây bạch dương xanh mướt trải dài vô tận.

Không khí trong lành, yên tĩnh, không một chút khói bụi hay tiếng ồn của thành phố.

Thẩm Tĩnh hạ cửa sổ, tựa vào khung kính, ngắm nhìn:

“Cả khu đất trăm mẫu này đều là của nhà anh à?”

Anh chỉ khẽ đáp: “Ừ.”

Những hàng bạch dương dày đặc, mùi hương tươi mát khiến người ta dễ chịu.

“Người ta đồn rằng, muốn vào được nhà họ Chu phải ngồi trực thăng, nếu không sẽ không tìm thấy đường.”

Chu Luật Trầm liếc cô: “Ai nói?”

“Không ai cả.”

Thẩm Tĩnh chỉ mải mê ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Ngày xưa muốn tiếp cận anh, cô đã nghe không ít lời đồn thổi.

“Ông nội anh tại sao sống ở Bắc Kinh?

Chỗ này cũng thoải mái, sao ông không quay về?”

Chu Luật Trầm giảm tốc độ, chậm rãi nói:

“Những năm 70, Thượng Hải là nơi phát triển kinh tế nhất.

Bà cả một lòng lo cho sự nghiệp, không đi Bắc Kinh cùng ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông ở vị trí cao tại đó, không thể rời đi, nên họ sống ly thân.

Đường không giống nhau, không thể đồng hành, cuối cùng ly hôn trong hòa bình.”

Thẩm Tĩnh lắng nghe, lần đầu tiên cô biết một chút chuyện riêng của nhà họ Chu.

“Gia đình anh có vẻ rất hòa thuận, giữa các anh em không tranh giành.”

Chu Luật Trầm bật cười, như nghe được một câu chuyện hài hước, nhưng anh không trả lời.

Cô nghĩ gì mà lại có suy nghĩ như vậy?

Nhà họ Chu có vô số tài sản, ai cần tranh giành chút lợi lộc từ Liên Hành?

Ngay cả khi trong mắt người ngoài, Liên Hành là báu vật.

Chu Hướng Quần, nếu muốn gì, đều có thể lấy bất cứ lúc nào, nhưng anh ấy không thích kinh doanh.

Chu Luật Trầm tựa vào cửa sổ xe, để lòng bàn tay đón gió, giọng nói đầy trêu chọc:

“Đây đâu phải ngai vàng, ai không có thì c.h.ế.t sao?”

“Đối với người bình thường, gia thế nhà anh là một giấc mơ không tưởng.

Tài sản của nhà họ Chu là đỉnh cao.”

Cô tiếp lời: “Anh không cần cố gắng cũng có tất cả.”

Anh tựa lưng vào ghế, không đáp.

Thẩm Tĩnh cũng không truy hỏi, nói chuyện với một người quá lý trí như anh, cô biết những gì anh nghĩ đã vượt xa tầm hiểu biết của mình.

Cô suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:

“Nhất là bà hai của anh, dù mang khí chất xa cách, ánh mắt không có chút cảm tình nào, nhưng mỗi lần nhìn anh, bà lại dịu dàng hẳn, gọi tên anh một cách rất âu yếm.

Gia đình anh thực sự hòa thuận.”

“Vậy sao?”

Chu Luật Trầm giọng đều đều:

“Chỉ là không còn tình cảm thì ly hôn, chứ đâu phải kẻ thù.

Tất nhiên vẫn qua lại như một gia đình.”

Thẩm Tĩnh nhìn anh.

Những gia đình quyền quý càng xem trọng lợi ích và sự gắn kết nguồn lực, không bao giờ câu nệ vào tình yêu.

Ly hôn cũng không có nghĩa là đoạn tuyệt hoàn toàn.

“Được rồi.”

Cô thở dài, kết luận:

“Em vẫn quá ngây thơ khi nghĩ về nhà họ Chu.”

Chu Luật Trầm đổi tay cầm vô lăng, bàn tay còn lại nắm lấy tay cô, các ngón tay đan vào nhau:

“Tìm hiểu nhà họ Chu làm gì?

Anh muốn em biết gì thì em sẽ biết.

Còn không muốn, cả đời em cũng không biết được.”

Đúng thật, cần gì tìm hiểu nhà họ Chu.

Chiếc xe dừng lại bên hồ lớn, phía trên những bậc đá dẫn lên một tòa biệt thự mái đỏ, cao tường, cổng sáu lớp.

Dưới màn mưa lất phất, vài vệ sĩ che ô đứng đợi hai bên cầu thang.

Chu Luật Trầm tháo dây an toàn: “Đợi anh.”

Thẩm Tĩnh đáp lại: “Lâu không?”

Anh dừng động tác mở cửa, quay lại nhìn cô, rồi đóng cửa lại:

“Em muốn bao lâu?”

Cô cắn môi: “10 phút.”

Anh híp mắt cười: “Bây giờ ra lệnh cho anh cơ đấy, giỏi thật.”

Thẩm Tĩnh cầm thú bông trong tay ném vào người anh:

“Còn chọc em thì chỉ cho anh 9 phút.

Không ra, em tự lái xe đi.”

Anh nhếch môi cười, kéo dài giọng:

“Được.”

Rồi nghịch ngợm bóp nhẹ mũi cô:

“Anh dám không nghe lời em gái sao?”

Dỗ dành rất nghiêm túc, Thẩm Tĩnh trừng mắt nhìn anh, nghĩ thầm anh chưa bao giờ nghe lời mình cả.

Xuống xe, anh ngay lập tức trở nên nghiêm túc, để người nhà họ Chu che ô đưa vào biệt thự.

Có một giọng nam trẻ gọi anh:

“Chú nhỏ, cuối cùng chú cũng về rồi!”