Si Mê

Chương 219



Mười phút.

Chỉ riêng quãng đường từ cổng lớn vào đến sảnh chính cũng đã khá dài.

Bà cụ nhà họ Chu đang ăn tối, bên cạnh là các cháu chắt họ hàng xa đến thăm, trò chuyện rôm rả.

Người giúp việc chuẩn bị bát đũa, kéo ghế mời vị gia chủ ngồi xuống.

Bà cụ ngước mắt nhìn anh, giọng điềm nhiên:

“Ăn cơm rồi hãy về.”

Chu Luật Trầm lấy chuỗi tràng hạt từ trong túi quần tây, đặt lên bàn:

“Bảy ngày ăn chay cầu cho bà, đã khai quang rồi.”

Bà cụ nhìn thoáng chuỗi tràng hạt, là hạt phỉ thúy Baltic quý hiếm.

Đã quen thấy những thứ đắt giá, nhưng đây là món đồ mà đứa cháu nghịch ngợm, luôn gây rối lại thành tâm mang từ chùa về.

Bà cụ vốn định mắng vài câu, cuối cùng lại nuốt ngược lời xuống.

“Cũng xin cho nhị nãi nãi chưa?”

Chu Luật Trầm gật đầu:

“Bà cứ thong thả dùng bữa, con còn việc.”

Nói rồi, anh rời đi.

Bà cụ nhìn chuỗi tràng hạt thêm lần nữa, bảo người lấy chiếc vòng tay ngọc bích đang đeo ra, thay bằng tràng hạt.

Chắt nội mới 17 tuổi, khẽ thì thầm:

“Tràng hạt của cụ bà đẹp thật, còn bảo hộ bình an.

Nghe nói mấy năm trước, đại sư Thích từng đấu giá một chuỗi hạt Baltic để gây quỹ xây chùa, giá chốt cuối cùng tận 400 triệu.”

Bà cụ đương nhiên biết rõ điều đó.

Chắt trai lại tiếp tục khen:

“Cụ bà đúng là được chú nhỏ cưng chiều hết mức.”

Bà cụ điềm nhiên đáp:

“Người tôi cử đến Nam Hoài Cổ Tự theo dõi nó đều kín miệng không tiết lộ chút gì về việc nó làm ở đó.”

Dù hiểu rõ tính cách anh, nhưng điều anh không muốn ai biết, thật sự không ai có thể tra ra.

Chắt nội nói thêm:

“Chú nhỏ lúc nào cũng hiếu thuận, lần này chắc chắn chỉ chuyên tâm cầu phúc cho cụ bà.”

Bà cụ tiếp tục dùng bữa, giọng trầm tĩnh:

“Hồi đó tôi lừa nó đi, chỉ sợ nó không chịu bớt cái tính bướng bỉnh, khiến đối thủ sống dở c.h.ế.t dở.”

“Chú nhỏ chắc chắn hiểu lòng tốt của cụ bà.”

 

Thẩm Tĩnh đợi Chu Luật Trầm quay lại, thấy anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Cô nhìn nghiêng khuôn mặt chăm chú lái xe của anh, thoáng ngẩn người.

“Chú nhỏ?”

Giọng cô mềm mại, nhẹ nhàng như mèo kêu, khẽ khàng mà cào vào lòng người.

Chu Luật Trầm hơi nhướng mày, liếc nhìn cô hai giây rồi mỉm cười:

“Không có quy củ, gọi bừa, em đúng là chẳng hiểu gì.”

“Chú nhỏ.”

Thẩm Tĩnh bỗng thấy thú vị:

“Vừa rồi em nghe người nhà anh gọi như thế mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Luật Trầm mặt vẫn lạnh nhạt, không chút biểu cảm.

Anh đổi chế độ lái và tăng tốc:

“Khách sạn.”

Thẩm Tĩnh lập tức hiểu ra, sắc mặt cứng đờ.

Khách sạn ở Thượng Hải nhiều không đếm xuể, nhưng anh thích lui tới cũng chỉ vài nơi quen thuộc.

Quản lý khách sạn như đã rất quen thuộc, cung kính phục vụ chẳng khác nào đón thần tài.

Những ngày đó trôi qua bình lặng.

Chu Luật Trầm khi thì ở khách sạn cùng cô, lúc lại về nhà.

Anh không thích mở máy sưởi, Thẩm Tĩnh lạnh nhưng không được tắt.

Hệ quả là…

Cả người mồ hôi nhễ nhại.

Ánh đèn dịu dàng của đêm tối.

Mồ hôi nóng từ người đàn ông nhỏ xuống lưng cô, rồi anh xoay người cô lại, tiếp tục nhỏ xuống phía trước.

Nóng bỏng mà dịu dàng.

Anh ghé sát tai cô, giọng khàn khàn, cuốn hút mà không chút cảm xúc sâu lắng.

Anh không nhận ra bàn tay cô đang run rẩy.

Thẩm Tĩnh không chịu nổi những đêm thức trắng như thế, cả người rã rời, không còn cảm giác, khóc lóc cầu xin anh.

Phải rất lâu sau, Chu Luật Trầm mới chịu dừng, ôm cô vào lòng.

Thẩm Tĩnh nhìn anh, đôi môi mỏng ẩm ướt của anh khiến cô không kiềm chế được, đưa tay chạm vào.

Anh lười nhác mở mắt, giọng trầm thấp:

“Không gọi chú nhỏ nữa?”

Thẩm Tĩnh vùi đầu thật sâu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ:

“Gọi cả đêm rồi, không được bắt nạt em nữa.”

Chu Luật Trầm kéo cô vào lòng, giọng thấp mà sâu xa:

“Đúng là nhỏ vô tâm, cái gì cũng muốn anh nghe theo.”

Thẩm Tĩnh khẽ thì thầm:

“Anh chưa từng nghe lời em, lúc nào cũng chỉ làm theo ý mình.”

“Vừa rồi không phải đã nghe sao?” anh trả lời hờ hững.

“Không kiềm chế chút nào, kinh Phật cũng nghe vô ích.”

Thẩm Tĩnh kéo chăn ngủ, chẳng còn sức tranh luận, chỉ muốn ngủ.

Kinh Phật quả nhiên nghe vô ích.

Kinh văn anh chép cũng vô ích.

Chu Luật Trầm nghịch chiếc vòng tay của cô.

Cô ấm, vòng tay cũng mang nhiệt.

Có lúc anh không biết cô thích gì, chỉ chọn món đắt tiền để cô tự chọn.

Ngày 8 tháng 11, cơn mưa bão cuối cùng.

Chu nhị công tử từng hứa sẽ đến trà lâu của cô, và thật sự đã đến.

Hình Văn Đông vui mừng khôn xiết khi thấy anh đến, trà ngon, điểm tâm đều dọn ra phục vụ.

Anh đã đến thì thôi, lại còn thích bao trọn cả nơi.

Đây là nơi gì mà người đông lời nhiều, sơ ý một chút không để Trang Minh xử lý đã khiến tin đồn bay khắp mười dặm tám hướng.