Bảo mẫu ở Vân Đỉnh Nhất Hào gọi điện, giọng nói đầy hoảng sợ:
“Thẩm tiểu thư, mèo con của cô không thấy đâu nữa.
Khi nhân viên vệ sinh tới làm việc, nó đã chui vào thang máy chạy đi mất.
Chúng tôi kiểm tra camera, thấy nó xuống tầng trệt rồi biến mất.
Thật sự xin lỗi cô, chúng tôi rất áy náy.”
Thẩm Tĩnh nhìn ra bầu trời đêm:
“Tìm Chu tiên sinh, anh ta không chỉ tìm được mèo mà đào cả đất cũng tìm được.”
“Chúng tôi đã gọi, nhưng anh ấy không nghe máy.”
“Được rồi, đừng lo.
Tôi sẽ tìm người khác.”
Cô liên lạc với Tôn Kỳ Yến, nhờ anh hỏi trong nhóm cư dân xem có ai nhìn thấy chú mèo không.
Suốt đêm hôm đó, cô liên tục nhận tin nhắn ngắt quãng nhưng vẫn không tìm thấy chú mèo.
“Đừng lo, cư dân trong khu vẫn đang để ý.”
Cô không muốn lo, nhưng làm sao có thể không lo?
Con mèo đã ở bên cô hơn một năm, sao có thể không có tình cảm?
Đây là lần đầu tiên nó lén ra ngoài.
Trước đây, chỉ cần Chu Luật Trầm dọa nhẹ, nó đã ngoan ngoãn đến đáng yêu.
Thẩm Tĩnh cầm điện thoại, đi tới đi lui, trong đầu không ngừng suy nghĩ, cuối cùng cũng không biết tìm ai để giúp.
Các cư dân ở Vân Đỉnh Nhất Hào đều không ai nhìn thấy chú mèo.
Cô đi xuống tầng, tìm đến chiếc điện thoại bàn.
Số điện thoại của Chu Luật Trầm, cô đã thuộc lòng.
Giờ này, anh chắc chắn chưa ngủ.
Tiếng chuông chờ vang lên rất lâu.
Đúng lúc cô định bỏ cuộc, anh mới bắt máy.
Chỉ một tiếng “Ừm?” quen thuộc truyền qua điện thoại, ngay lập tức phá tan lớp vỏ bình tĩnh mà cô cố duy trì bấy lâu.
Chỉ là hơi thở của anh, chỉ là một chữ ngắn ngủi, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác an toàn mơ hồ, đánh bật sự yếu đuối trong lòng.
Cô nghẹn ngào nói:
“Con mèo nhỏ mất tích rồi.”
Câu nói vừa thốt ra, một nỗi tủi thân trào dâng, khiến mắt cô cay xè, suýt nữa đã rơi nước mắt.
Đầu dây bên kia, Chu Luật Trầm im lặng rất lâu.
Hai người chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ của nhau, không ai nói gì, khoảng lặng kéo dài thêm mãi.
Một giây.
Hai giây.
Ba mươi giây.
Cuối cùng, giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên:
“Biết rồi.”
Ống nghe lạnh buốt áp vào tai, Thẩm Tĩnh cố giữ giọng bình tĩnh:
“Làm phiền anh rồi.
Lúc nuôi nó, anh đã hứa với tôi rằng khi tôi không ở đây, anh sẽ chăm sóc tốt cho nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mong anh tìm được nó và đưa nó về…
Vân Đỉnh.”
Chữ “nhà” cô định nói ra lại thay bằng “Vân Đỉnh.”
Bỗng nhiên, một giọng nói ngọt ngào của phụ nữ vang lên từ đầu dây bên kia:
“Chu tiên sinh, cá cắn câu chưa?”
Giọng nói êm ái đầy vẻ trêu chọc và quyến rũ.
Tai Thẩm Tĩnh ù đi, trong đầu hiện lên hình ảnh Chu nhị công tử đang ở một vùng biển xa xôi, chìm đắm trong vòng tay dịu dàng, bên cạnh là những cô gái xinh đẹp tìm cách lấy lòng anh.
“Anh bận thì tôi không làm phiền nữa.
Tạm biệt.” Cô vội nói, cắt ngang mạch suy nghĩ của mình.
Cổ họng Chu Luật Trầm khẽ động, anh muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt xuống, quả quyết cúp máy.
Trên bến câu cá ven biển.
Gió biển thổi rì rào, sóng vỗ ào ạt.
Trong màn đêm, ánh đèn của du thuyền chiếu xuống mặt nước tạo thành những gợn sóng lấp lánh.
Chu Luật Trầm đứng trên bến, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Anh đẩy chân đá văng cây cần câu dưới đất:
“Trang Minh.”
Giọng nói không chút cảm xúc của anh khiến Trần Dao, người đang mải chơi game, giật mình.
Anh lập tức ngồi thẳng dậy, sợ hãi như vừa đối mặt với một bạo chúa.
Trang Minh bước lại gần, cúi đầu:
“Ngài cần gì ạ?”
Chu Luật Trầm kéo lỏng cổ áo:
“Đi tìm con mèo.”
Trang Minh hơi bất ngờ, không phải anh đã dặn không quan tâm đến người và vật ở Vân Đỉnh Nhất Hào nữa sao?
Nhưng anh cũng không hỏi thêm, chỉ lập tức tuân lệnh.
Trần Dao vẫn chưa hết bàng hoàng, nhìn thoáng qua cô gái trẻ vừa nói chuyện:
“Lần sau nhớ giữ lịch sự, đừng làm phiền người khác đang gọi điện.
Cẩn thận đấy, nếu làm phiền đến ai đó quan trọng, cô sẽ bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập đấy.”
Cô gái vội vàng cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi Chu tiên sinh, tôi không nên làm phiền cuộc gọi của ngài.”
Chu Luật Trầm ngồi lặng trên ghế, cúi người lướt điện thoại, nhận được một bức ảnh từ Tạ Khâm Dương.
Trong ảnh là Thẩm Tĩnh trong bộ váy phù dâu màu bạc, lớp lụa satin ôm sát làm nổi bật vòng eo thon gọn, tay cầm bó hoa hồng phấn, vẻ đẹp dịu dàng đầy quyến rũ.
Tạ Khâm Dương không biết chuyện hai người đã chia tay, nghĩ rằng cô vẫn là người của anh, vô tình gửi ảnh này để anh xem.
Chu Luật Trầm xóa bức ảnh ngay lập tức, ném điện thoại sang một bên.
Cô gái nhỏ ngồi bên cạnh vốn tưởng anh sẽ nổi giận, nhưng lại không ngờ anh chẳng nhìn cô lấy một lần, chỉ giữ thái độ lạnh nhạt thường ngày.
Một lúc sau, trực thăng hạ cánh xuống tầng thượng.
Chu Luật Trầm đứng dậy, bước lên cầu thang lộ thiên, gió biển thổi làm chiếc áo sơ mi sơ vin trong quần âu tung bay, lộ ra vóc dáng khỏe khoắn nhưng lại toát lên sự lười biếng và gợi cảm.
Lục Tư Nguyên từng nói, Chu nhị công tử không hề nặng về dụ.c vọ.ng, sống rất kiềm chế.
Nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không giống như lời cô ấy kể.