Si Mê

Chương 247



Ai đó tò mò hỏi Trần Dao:

“Sao anh ta mới đến đã đi rồi?”

Trần Dao cười, trả lời:

“Cậu biết gì chứ?

Nhị công tử của chúng ta đi tìm mèo.”

“Con mèo của Thẩm Tĩnh sao?” Người kia li.ếm môi: “Nửa đêm đi tìm mèo, không bằng mua một con mới.”

Trần Dao nhún vai, tập trung vào trò chơi của mình:

“Lo chuyện người khác làm gì.”

 

Sáng sớm.

Chiếc xe thể thao màu đen dừng lại dưới tòa nhà Vân Đỉnh Nhất Hào.

Trang Minh ôm chú mèo trắng nhỏ quay về.

Để tìm được chú mèo này, anh đã huy động quan hệ và người, lục tung từng ngóc ngách của tòa nhà Vân Đỉnh Nhất Hào, thậm chí mở rộng tìm kiếm ra các khu lân cận.

Cuối cùng, anh phát hiện nó trốn trong một góc đầy hộp giấy, nơi mà những con mèo hoang khác hay lui tới.

Chú mèo nhỏ này chạy trốn khỏi nhà, nghịch ngợm đến mức suýt cào cả người tìm nó.

Lúc đầu, nó cứ “meo meo” kêu inh ỏi, cố gắng cào và cắn Trang Minh.

Nhưng vừa nhìn thấy Chu Luật Trầm, nó lập tức đổi thái độ, ngoan ngoãn thu mình lại, không dám tỏ ra hung dữ nữa, như thể nhận ra người đàn ông này không dễ chọc.

Đôi mắt tròn xoe của nó đầy vẻ tội nghiệp, kêu yếu ớt như để xin tha thứ.

Chu Luật Trầm lặng lẽ nhìn nó diễn, từng hành động của nó chẳng khác gì chủ nhân của nó.

Bướng bỉnh thì bỏ chạy, không vui thì cào người, nhưng trước mặt anh thì chưa bao giờ dám làm càn.

Trang Minh kể:

“Nó chạy xa lắm, ra tận khu chung cư bên cạnh, ăn vụn bánh mì trên đường, ngủ trong hộp giấy, trốn trong bụi hoa, còn bị mèo hoang khác bắt nạt.”

Bộ lông trắng muốt giờ bẩn thỉu, xơ xác, cả người gầy gò, trông tội nghiệp vô cùng.

“Meo~” Nó khẽ rung râu, tiếp tục giả vờ đáng thương.

Chu Luật Trầm làm sao có thể thương hại một con mèo.

Anh đưa tay ấn phanh điện tử, giọng điệu lạnh lùng:

“Chỉ lần này thôi.

Nếu còn bỏ trốn, nhà của mày sẽ là nơi cho mèo hoang.”

Trang Minh hỏi:

“Có cần đưa nó về Dạ Công Quán để chăm sóc không?”

Anh hờ hững lắc đầu:

“Rụng lông.”

Trang Minh hiểu ý, khẽ gật đầu:

“Tôi sẽ sắp xếp.”

Người bảo mẫu thú cưng len lén liếc nhìn Chu Luật Trầm ngồi trên xe, cẩn trọng nói:

“Có lẽ mèo con muốn rời khỏi đây.

Nó ở Vân Đỉnh cả ngày không chịu ăn, nghịch phá khắp nơi, làm hỏng đồ đạc.

Không ai ở bên, nó càng ph*t t*nh dữ dội hơn.”

Giọng anh trầm thấp, lạnh như băng:

“Lấy lương mười vạn một tháng, cô c.h.ế.t rồi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bảo mẫu sợ hãi, cúi đầu không dám nói gì thêm.

Chu Luật Trầm nhấn ga, lạnh lùng nói:

“Chị của mày không phải bỏ mày, chỉ là cô ấy còn lo không nổi cho bản thân mình, làm sao lo được cho mày.”

Chú mèo nhỏ lập tức cuộn mình trong lòng Trang Minh, li.ếm lông, đôi mắt tràn đầy sự thất vọng.

Chu Luật Trầm không hề có chút thương cảm.

Dù chỉ là động vật, nhưng chúng có linh tính.

Chú mèo này hiểu rất rõ, nó đã bị bỏ rơi trong ngôi nhà vàng, cố gắng trốn thoát chỉ để tìm người từng yêu thương mình.

Nhưng vì được nuông chiều quá lâu, ra ngoài nó chẳng thể tự chăm sóc bản thân.

Trang Minh nhìn chiếc xe thể thao màu đen rời đi, trao lại mèo cho bảo mẫu:

“Chăm sóc nó cẩn thận, tiền lương của cô sẽ không thiếu đâu.”

Thực tế, với số tiền hàng tháng lên đến hàng chục vạn, hiếm ai ở Thượng Hải lại hào phóng như chủ nhân của chú mèo này.

Nó được chăm sóc như công chúa: có bác sĩ dinh dưỡng, bác sĩ thú y, bảo mẫu riêng.

Thế nhưng, chú mèo này vẫn trốn ra ngoài, hoàn toàn không biết đến sự khắc nghiệt của cuộc sống bên ngoài.

Bảo mẫu nhìn chú mèo, khẽ thở dài:

“Cô bé này, muốn đi theo ai trong hai người đó?

Một người là quý công tử, làm sao để ý đến một con mèo?

Người còn lại ở Bắc Kinh, đâu có thời gian lo cho mày.”

Cô vu.ốt ve bộ lông bẩn thỉu của nó, lẩm bẩm:

“Chu tiên sinh bỏ ra bao nhiêu tiền để nuôi mày.

Làm mèo được như mày, mày nên hài lòng rồi.

Làm bảo mẫu như tao, cả đời cũng chẳng mua nổi ngôi nhà mày đang sống đâu.”

“Meo~”

Cuối cùng, Thẩm Tĩnh nhận được một loạt ảnh từ bảo mẫu thú cưng gửi đến.

Chú mèo nhỏ đã an toàn về nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ, lại trở thành cô mèo xinh đẹp như trước.

Bảo mẫu: “Mèo con bị mấy con mèo hoang bắt nạt.

May mà Trang Minh đã tóm được mấy con đó đưa vào trại nuôi, coi như giúp nó trả thù.”

Thẩm Tĩnh: “Nó có bị thương không?”

Bảo mẫu: “Trên chân trước có vài vết xước.

Bác sĩ thú y đã xem qua, không nghiêm trọng.”

Thẩm Tĩnh cất điện thoại, nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ.

 

Ngày hôm sau.

Ông nội sắp xếp cho cô một công việc nhỏ ở chi nhánh tài chính thuộc tập đoàn nhà họ Thẩm.

Ngày đầu tiên đi làm, cô đã đến muộn.

Đến khi nhận cuộc gọi của ông nội nhắc về ăn cơm, cô lại sớm rời khỏi công ty.

Thẩm Tĩnh hiếm khi chấm công đúng giờ.

Tổng giám đốc biết rõ thân phận của cô nên chẳng dám trách mắng.

Dù vậy, cô thực sự rất thông minh.

Khi phân tích các vấn đề giao dịch, cô có thể chỉ ra mấu chốt một cách sắc bén, như thể đã học qua những kiến thức chuyên sâu ở một nơi danh giá.

Trong các cuộc họp, cô luôn ngồi ở góc phòng, nhưng khi mở miệng, lời cô nói luôn chuẩn xác:

“Dự đoán giá không bằng bắt đầu từ mức biến động.