Quý Ngưỡng Chân mơ một giấc mơ, tỉnh dậy cũng không nhớ được nội dung là gì, chỉ cảm thấy cả cơ thể đều mệt mỏi rã rời.
Rèm cửa che kín, bên trong phòng ngủ yên tĩnh như vẫn còn đang là ban đêm. Quý Ngưỡng Chân ấn một nút điều khiển từ xa trên đầu giường, tấm rèm chạy bằng điện từ từ mở sang hai bên.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, cậu híp mắt mất một lúc lâu để thích ứng, sau đó uể oải ngồi dậy.
Chiếc gối dùng để phân chia lãnh thổ vẫn ở nguyên chỗ cũ, vị trí Nhậm Đàn Chu ngủ đã không thấy người đâu, chăn được trải phẳng ở một bên.
Từ sự đối lập trong thói quen sống có thể nhìn ra ưu khuyết điểm, nếu không phải vì không có thời gian thì Nhậm Đàn Chu hẳn sẽ không mượn tay người khác làm việc nhà thay cho mình.
Quý Ngưỡng Chân chưa bao giờ tự trải giường chiếu, mỗi ngày đều có dì Phương lên giúp cậu dọn dẹp sắp xếp lại, hai ngày nay phòng của cậu không có người ở, sáng nay dì Phương cũng mới biết là tình huống gì.
Dù sao cũng là người sống lâu từng trải, dì Phương hít liền mấy cái thật sâu, sau đó không nói gì nữa.
Quý Ngưỡng Chân xuống tầng, đi một vòng ở sân trước sân sau. Bình thường cậu vừa xuất hiện, Omega kia sẽ lập tức mò tới, hôm nay vậy mà lại không thấy bóng dáng.
Lẽ nào vì tối qua bị từ chối, buồn quá nên nay không dám gặp cậu nữa?
Đâu cần phải vậy chứ.
Lúc ăn sáng, Quý Ngưỡng Chân không nhịn được hỏi dì Phương, "Đúng rồi, sao hôm nay không thấy Văn Hương, lẽ nào cậu ta ngủ nướng trong phòng rồi ạ?"
Dì Phương đang ôm một mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười hiền hoà, vắt chiếc khăn trong tay, đáp: "Sao có thể chứ, đứa bé Văn Tương đó mỗi ngày đều dậy từ lúc trời còn chưa sáng để vào bếp phụ giúp mọi người... Chẳng qua hôm nay bị thư ký Chu đưa đi rồi."
"Đưa đi?" Quý Ngưỡng Chân căng thẳng.
"Không phải tiểu thiếu gia sắp xếp sao ạ?" Dì Phương nhìn dáng vẻ mờ mịt của cậu, bổ sung: "Thư ký Chu đưa cậu ấy đi học, hình như là học múa."
Nhậm Đàn Chu ở nơi xa xôi hẻo lánh, quanh đây chỉ có một lớp dạy múa duy nhất của vị phú nhị đại nhà nào đó mở ra để dỗ dành người tình bé nhỏ của mình, giáo viên cũng không quá ưu tú, chỉ có thể nói là tương đương bậc nghiệp dư. Giảng bài chỉ quờ quạng vài cái, đã khai trương hơn nửa tháng rồi, chủ yếu là dùng chiêu khuyến mãi giảm giá sâu để hấp dẫn sự chú ý của những người như Quý Ngưỡng Chân.
Hệ thống dạy tài năng trong nội thành nhiều như lá me, đối diện công ty bọn họ có một hệ thống với quy mô và danh tiếng đều khá tốt, chỉ cần thuận đường đi làm cho Văn Tương ngồi ké xe, cũng đỡ khiến Quý Ngưỡng Chân phải đặt tâm tư vào chuyện này.
Nhưng mà Quý Ngưỡng Chân muốn mượn cơ hội đưa Văn Tương đi học để đi theo, hình thành một quỹ đạo ra ngoài có quy luật.
Tuy Nhậm Đàn Chu đã cho phép cậu ra ngoài, nhưng luôn sắp xếp ít nhất ba tên vệ sĩ kè kè theo sau. Thật ra thì Quý Ngưỡng Chân cũng đã từng nghĩ, cậu bị giam lâu như thế, giống như đã sớm thích nghi với cuộc sống cô đơn nhàm chán này, thật sự để cho cậu chạy ra ngoài thế giới náo nhiệt chơi đùa, cậu sẽ không thích ứng nổi mất.
Nói như vậy thì, điều cậu thật sự mong muốn không phải là tự do có giới hạn trước mắt này, cậu muốn có thể trở lại giống như trước đây, đi đâu cũng không cần báo cáo với bất cứ ai, không bị ai đi theo, muốn làm gì thì làm đó.
Quý Ngưỡng Chân thường xuyên thấy phiền chán vì ham muốn kiểm soát đến mức gần như là biến thái này của Nhậm Đàn Chu, nhưng bọn họ đã quen biết nhau lâu như thế, mỗi chuyện mỗi chuyện Nhậm Đàn Chu làm giống như đều thật sự vì muốn tốt cho cậu. Dù sao chuyện trước đó đã được lôi ra nói lại cho rõ ràng một lần, nhất thời cậu cũng không tìm ra lý do để tiếp tục gây sự.
Điểm mâu thuẫn trước đó không chỉ ở trên người Quý Ngưỡng Chân.
Cậu có thể nhạy bén phát giác ra sự mến mộ không giống bình thường của Văn Tương với mình, nhưng lại không có cách nào liên kết chuyện này với Nhậm Đàn Chu.
-
Kim giờ trên chiếc đồng hồ tăng tốc chuyển động, xoay tròn hết tốc lực.
(*) nói thật nhiều lúc văn phong của tác giả làm khó Bát rất là nhiều luôn, câu này chắc ý là muốn chuyển cảnh qua nhiều ngày sau, nên Bát đặt vào giữa hai dấu "-" luôn cho dễ hiểu : 3
-
Mỗi ngày cùng một giờ đó Văn Tương đều sẽ đi luyện múa, Quý Ngưỡng Chân cũng dựa theo phương pháp trị liệu của Hạng Vệ Dân bắt đầu nhận mũi tiêm thứ hai và thứ ba.
Bên này cậu khá thận lợi, không xuất hiện phản ứng mạnh mẽ sau khi tiêm như lần đầu nữa, chỉ có điều là tuyến thể vẫn không có động tĩnh gì cả.
Hạng Vệ Dân nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại với cậu, chuyện này không gấp được, cậu cũng chỉ đành tự an ủi bản thân phải kiên nhẫn.
Trong nửa tháng này, buổi tối Quý Ngưỡng Chân đều ngủ cùng Nhậm Đàn Chu.
Nhưng ban ngày thì phần lớn thời gian cậu đều ở trong phòng mình.
Hang mục đang tiến hành của Nhậm Đàn Chu xảy ra vài vấn đề, mỗi ngày đều là tối muộn hoặc thậm chí là rạng sáng mới về đến nhà, giờ đó thì Quý Ngưỡng Chân đã ngủ mất rồi.
Chờ đến hôm sau ngủ dậy, Nhậm Đàn Chu đã lại lên công ty sớm.
Cứ như thế, nửa tháng nay hai người đã không đụng mặt nhau.
Nếu Nhậm Đàn Chu không đặt ảnh chụp chung của hai người ở tủ đầu giường trong phòng ngủ thì chắc là cậu đã quên luôn mặt mũi anh thế nào rồi.
Sau khi thích ứng với pheromone dẫn dắt phân hoá, dù vẫn chưa phân hoá ngay được nhưng cũng có khá nhiều lợi ích với thân thể và tâm tình. Loại cảm giác chỉ ngửi thấy mùi pheromone chứ không gặp người này khiến Quý Ngưỡng Chân khá hài lòng.
Phía Văn Tương thì không tốt lắm, Quý Ngưỡng Chân vẫn liên tục hỏi han, nhưng cậu ta đều cúi đầu lảng tránh.
Mỗi người đều có điểm yếu, nhược điểm của Văn Tương là trên phương diện vận động, bởi vì thể lực quá yếu, mà múa cột thì lai cần nhiều thể lực hơn các loại múa khác rất nhiều.
Thế là, sau hai tuần miễn cưỡng theo học múa cột, Văn Tương nhận được sự chấp thuận của Quý Ngưỡng Chân, đổi sang học một loại múa đơn giản hơn -- nhảy quảng trường.
Tối hôm nay, hạng mục xây dựng toà nhà đang bị chậm so với kế hoạch rốt cuộc được xử lý ổn thoả bước đầu, Nhậm Đàn Chu bớt bận rộn hơn, còn tưởng cuối cùng cũng được về nhà ăn một bữa tối bình yên. Ai ngờ Quý Ngưỡng Chân vừa thấy anh đã lập tức bày ra cái dáng vẻ dâng vật báu, xách Omega kia ra biểu diễn cho anh xem.
Văn Tương nhảy theo nhạc trong một đoạn video gần đây đang khá hot, Quý Ngưỡng Chân xem mà không nói được lời nào, cười đến mức suýt sái cả quai hàm.
Cậu xem đến mức vỗ đùi bồm bộp, ngược lại là Nhậm Đàn Chu không có biểu cảm gì, bị Quý Ngưỡng Chân đẩy hai cái, mới mặt lạnh như khúc gỗ bình một câu: "Cũng được."
Không thể trách Nhậm Đàn Chu bình luận hời hợt, khoá học của Văn Tương môt nghìn tệ một tiết(*), kết quả chỉ được thế này, Quý Ngưỡng Chân bắt đầu thấy ban đầu cho Văn Tương học ở trung tâm gần nhà cũng được.
(*) đắt dị má, 1 tiết hơn 3 trịu rưỡi :>>
Tối đó, bầu không khí bên trong biệt thự có được sự thoải mái mà trước nay chưa từng có.
Hơn tám giờ, hai người cùng về phòng. Quý Ngưỡng Chân rảnh rỗi không có gì làm, bèn nằm trên ghế xích đu nghịch điện thoại.
Nhậm Đàn Chu kết thúc cuộc gọi xử lý công việc, thấy Quý Ngưỡng Chân ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, bèn thả nhẹ bước chân đi đến phía sau cậu, giúp cậu vuốt lại mấy sợi tóc bị vểnh lên.
Quý Ngưỡng Chân đã thấy được động tác của anh qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, nhưng lười tránh, chỉ hừ một tiếng.
"Thời gian này vẫn ổn chứ."
Nhậm Đàn Chu chống tay lên lưng ghế, tầm mắt tự nhiên rơi xuống chỗ tuyến thể của cậu, dừng trên đó một lát.
Có gì ổn với không ổn đâu.
Quý Ngưỡng Chân oán thầm trong lòng, không muốn Nhậm Đàn Chu cảm thấy mình sống quá thoải mái, thế là bày ra dáng vẻ đáng thương kể khổ: "Không ổn, không ổn tí nào, anh bận rộn tối ngày, Văn Hương lại đi học múa, chẳng có ai chơi với em, anh không biết em ở nhà một mình buồn thế nào đâu, chán đến mức sắp mọc cỏ đến nơi."
Vẫn là chiêu cũ.
Cậu nói xong quay đầu, chỉ chỉ khuôn mặt hơi hếch lên của mình, "Anh nhìn đi, có phải em gầy đi rồi không?"
Trong quá trình trị liệu phân hoá không thể vận động mạnh.
Thuốc phân hoá tiêm vào cơ thể có chứa một lượng hormone nhất định, cũng không biết rốt cuộc nguyên do từ đâu, da mặt Quý Ngưỡng Chân thoạt nhìn còn mịn màng hơn trước.
Sau khi chuyển đến đây bị tụt cân bao nhiêu, có lẽ sẽ dần lấy lại trong khoảng thời gian này.
"Anh xem."
Nhậm Đàn Chu không biết cậu lại muốn bày trò gì, nhưng vẫn thuận theo Quý Ngưỡng Chân mà nghiêm túc quan sát khuôn mặt cậu một lượt, sau đó khẽ gật đầu, đáp: "Hình như là hơi gầy đi thật, dạo này ăn ít hả?"
"Không đâu, em ăn nhiều lắm." Quý Ngưỡng Chân chu miệng, "Anh nói có phải em bị trầm cảm rồi không, trên mạng bảo người trẻ bây giờ toàn ở nhà không ra ngoài, rất dễ mắc bệnh tâm lý."
Nhậm Đàn Chu bình tĩnh hỏi lại: "Không phải mấy ngày nay đều ra ngoài à, hôm trước đi ăn đồ nướng ở đường Hoài Hoá, hôm qua bảo tài xế Vương lái xe lòng vòng hết nửa cái Diêm Kinh này để đưa em đến thành Tây xem triển lãm tương ớt, hôm nay... có phải còn đến K8 tiêu tiền không?"
Ba ngày nay mới thấy Quý Ngưỡng Chân đi lại nhiều như vậy, trước đó ba ngày thì không thấy cậu đi đâu cả.
Cuối cùng, Nhậm Đàn Chu tổng kết: "Em ráng ở nhà thêm mấy ngày nữa rồi giả vờ bị trầm cảm với anh sau cũng chưa muộn."
Quý Ngưỡng Chân nghe xong, cảm giác mình sắp trầm cảm thật đến nơi, "Ngày nào anh cũng đi làm đến muộn mới về, thế mà vẫn có thời gian kiểm tra mỗi ngày em đi đâu hả... Bỏ đi, em không nói với anh nữa, em đi ngủ đây."
Quý Ngưỡng Chân buồn hiu nằm xuống, quấn chăn thành một con nhộng.
Nhậm Đàn Chu sao có thể không nhìn ra tâm tư nhỏ bé đó của cậu, con người vốn là loài sinh vật có lòng tham không đáy, được đằng chân lân đằng đầu, muốn đi thêm một bước lại thêm một bước xem giới hạn của đối phương rốt cuộc có thể kéo tới đâu, giành lấy càng nhiều lợi ích cho chính mình.
Trên bàn đàm phán cũng vậy, không phải tiến thì là lùi, nếu không thì là không ngừng giằng co, kết quả xấu nhất cũng chỉ là thất bại mà thôi. Trừ phi có một bên rất cần mối hợp tác này, thì trước khi lật con bài cuối cùng nhất định phải hạn chế nhượng bộ nhất có thể.
Nhậm Đàn Chu lấy một cái hộp nhung từ trong túi áo vest vừa cởi ra rồi đi đến bên cạnh Quý Ngưỡng Chân, quỳ một gối xuống, cầm hộp nhung chạm nhẹ lên chóp mũi Quý Ngưỡng Chân.
Quý Ngưỡng Chân bực bội mở mắt, "Đừng có trêu em... Đây là cái gì?"
Cậu khó khăn thò một tay từ trong cái vỏ nhộng ra, nhận lấy chiếc hộp nhung, muốn mở nhưng lại dằn xuống.
Cái hộp nhỏ thế này, liệu sẽ đựng cái gì ở trong?
Bình thường cũng chỉ có đựng nhẫn.
Quý Ngưỡng Chân nghiên cứu qua chỗ mở trên hộp, chợt ném trả cho Nhậm Đàn Chu, "Đừng nói là sâu nhá, hay là mở ra sẽ có một nắm đấm bắn ra? Em không ngốc đâu."
Loại chuyện nhàm chán này chỉ có đám học sinh tiểu học mới làm thôi.
Nhậm Đàn Chu giả vờ không nghe ra sự kháng cự trong lời nói của cậu, kiên nhẫn nói, "Không phải, quà tặng em đấy."
Quý Ngưỡng Chân chui đầu vào trong chăn: "Vô công không dám hưởng lộc, em không cần."
Cậu đã cứng đầu không nhận, Nhậm Đàn Chu cũng không ép.
Hôm nay Quý Ngưỡng Chân đã chơi mệt, vừa nằm mấy phút thì ngủ.
Nửa đêm đi vệ sinh quay lại, cậu chuẩn bị ngủ tiếp, ánh mắt vô tình quét qua chiếc hộp nhung màu đỏ đang đặt trên tủ đầu giường kia.
Đúng là có hơi tò mò.
Quý Ngưỡng Chân nhìn Nhậm Đàn Chu bên cạnh, xác định anh vẫn đang ngủ mới cầm chiếc hộp kia lên gạt chốt mở, tiếng chuyển động của bánh răng cưa bên trong lớn hơn cậu nghĩ, Quý Ngưỡng Chân không kịp chuẩn bị tâm lý, vội xoay lưng lại.
Đèn ban đêm ở sau lưng truyền đến ánh sáng lờ mờ, chiếc ghim cài ngực khảm kín kim cương lẳng lặng nằm trong chiếc hộp, giữa bóng đêm xen lẫn một ít ánh sáng nhạt nhoà toả ra tia sáng rực rỡ chói mắt.
Những hạt kim cương xếp thành hình một bông hoa tuyết sáu cánh, khiến người nhìn vào có cảm giác mỏng manh như có thể vỡ tan ra bất cứ lúc nào, vô số viên kim cương ôm lấy một viên đá màu xanh lam ở giữa, xếp đặt có trật tự, mang đến cảm giác lôi cuốn đánh sâu vào thị giác.
Quý Ngưỡng Chân nghĩ, đây có lẽ là một bông tuyết vĩnh cửu, mãi mãi không tan.
***
88: He he đã trở lại với hố này rồi đây~
Dự kiến là sẽ hoàn thành trong 3 tháng, mong là thế hị hị~