Quý Ngưỡng Chân nghĩ không thông vì sao Nhậm Đàn Chu lại tặng cậu một món quá đáng giá thế này vào một ngày bình thường không thể bình thường hơn.
Cậu ngồi xuống đuôi giường, trong bóng đêm suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi ngủ cái đã.
Quý Ngưỡng Chân đóng nắp hộp lại, không ngờ ngồi xổm một lúc lâu nên chân tê rần, lúc xoay người lảo đảo một cái, trùng hợp còn thấy được Nhậm Đàn Chu lúc trước vẫn ngủ say đã ngồi dậy từ bao giờ, đang ngái ngủ nhìn cậu.
Phản ứng đầu tiên của Quý Ngưỡng Chân là giấu chiếc hộp đó về sau lưng, có tật giật mình kêu lên: "Doạ em sợ chết khiếp, anh tỉnh từ lúc nào thế?"
Nhậm Đàn Chu đã ngủ được một giấc, lúc lên tiếng giọng nói hơi khàn khàn, anh hắng giọng một cái, mới tiếp tục, "Lúc em dậy đi vệ sinh."
"Anh cũng muốn đi vệ sinh hả?" Quý Ngưỡng Chân chột dạ không thôi, nhưng vẫn còn giả vờ như không có gì bò về chỗ mình nằm xuống, lại giục: "Anh đi nhanh đi, đừng có tè dầm ra giường."
Nhậm Đàn Chu quay sang, nhìn mấy sợi tóc hơi vểnh lên của cậu, có sợi còn cong thành dấu ngoặc, anh quan sát hai phút, hỏi: "Thích không?"
Quý Ngưỡng Chân không giả vờ nổi nữa, thò tay từ trong chăn ra, chiếc hộp nhung nhỏ nằm trong lòng bàn tay hồng nhuận của cậu.
"Anh nói cái này à? Nhìn có vẻ đắt, nhưng mà đưa cho em em cũng không dùng đến." Quý Ngưỡng Chân kéo dài âm cuối, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Cũng không thích lắm."
Nhậm Đàn Chu bỏ qua nội dung, chỉ nghe giọng điệu, cậu không nói không thích thì xem ra là rất vừa lòng.
Anh kéo chăn lên cho cậu, "Cứ cầm lấy đi, rồi sẽ dùng đến."
Quý Ngưỡng Chân còn tưởng ý của Nhậm Đàn Chu là hôm nào đó đưa mình đi ăn, không ngờ ngay tối hôm sau anh đã thật sự mang cậu đến một bữa tiệc đầy phá cách.
Số 88 đường Tịnh Giang là căn nhà cát lành mà ba của Nhậm Đàn Chu mua cho vợ mới, trên đường đi Quý Ngưỡng Chân mới được nghe thư ký Chu kể, nghe nói lúc chọn đất cất nhà còn mời hẳn một thầy phong thuỷ đến xem, ngay cả bố trí cây cối trước sau nhà đều đã được điều chỉnh lại.
Một gia tộc đang ở đỉnh cao thịnh vượng coi trọng những thứ này cũng là điều dễ hiểu.
Quý Ngưỡng Chân không có hứng thú với huyền học phong thuỷ, cậu còn tưởng ông anh trai nào của Nhậm Đàn Chu kết hôn, lão gia tử mới tốn công tốn sức mua đất xây nhà mới như thế. Chờ cậu đến nơi, mới biết chủ nhân của ngày vui vậy mà lại là cái vị hơn bảy mươi tuổi kia.
Khách đến rất đông, lại không thấy có mấy người là thật lòng đến chúc mừng.
"Nói gì thì nói cũng đã cả đống tuổi rồi, thật là..." Quý Ngưỡng Chân nhớ lại vị Nhâm tổng sắc mặt sáng láng vừa rồi, nhất thời không biết phải nói gì, đành phải nhét một miếng bánh ngọt vào miệng.
Nhậm Đàn Chu từ lúc vào cửa đến giờ luôn giữ nụ cười mỉm nhàn nhạt trên mặt, đúng chuẩn đến mức như được dùng thước đo góc vẽ ra, ai cũng không thể soi mói bới móc.
So với anh, mấy người anh trai kia có vẻ kém cỏi hơn, chỉ thiếu nước bùng nổ ngay tại hiện trường.
Nhậm Đàn Chu cũng xem như là chủ nhà, không tránh được phải bận rộn nhiều việc, lại bị mời đến trước mặt ba mình, trước khi đi vẫn không yên tâm để Quý Ngưỡng Chân một mình mà dặn dò: "Nếu thấy chán thì bảo thư ký Chu đưa em lên tầng chơi. Rượu này tuy độ không nặng nhưng cũng không thể uống nhiều, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
Quý Ngưỡng Chân gật đầu như giã tỏi, chỉ ước Nhậm Đàn Chu mau đi đi.
Quét mắt nhìn quanh một lượt, cả cái đại sảnh này không gặp được một khuôn mặt quen thuộc nào, nhưng luôn có vài tên thiếu gia nhà giàu ăn mặc chải chuốt vừa thấy Quý Ngưỡng Chân chỉ còn một mình là lập tức sáp tới, cũng may cậu đã có sẵn bài đối phó với đám người này, lịch sự khách sáo vài câu, đối phương chẳng chiếm được lợi gì từ cậu, cuối cùng chỉ có thể ỉu xìu rời đi.
Tố chất giữa người với người quả nhiên chênh lệch rất lớn, có người biết câu thành ngữ 'Biết khó mà lui' này viết thế nào, có kẻ lại hận không thể dán bốn chữ 'Không biết xấu hổ' lên mặt.
Quý Ngưỡng Chân uống hết môt ly Whisky Sour, sau đó đi WC một chuyến, lúc đi ra đụng phải một tên Alpha có mùi hoa dành dành đang rửa tay.
"Hình như tôi..." Alpha kia có dáng người khá cao, hơi cúi người đánh giá Beta trước mặt, ngập ngừng lên tiếng, "Từng gặp cậu ở đâu rồi thì phải."
"Vị tiên sinh này, anh cũng không xem lại giờ là năm bao nhiêu rồi, làm gì còn ai dùng phương thức bắt chuyện cổ lỗ sĩ này nữa? Phải đổi mới đi thôi."
Quý Ngưỡng Chân nói xong xoay người muốn đi, Alpha kia rất nhanh lại đứng ra cản đường, tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng, "Không phải, tôi thật sự từng gặp cậu rồi. Tôi nhớ ra rồi, tôi từng thấy ảnh thẻ của cậu."
Nghe có vẻ thú vị đây.
Alpha thấy cậu mỉm cười, bèn tìm kiếm trong túi quần mình, lấy ra một hộp đựng danh thiếp, mở ra lại phát hiện không còn tấm nào.
Cũng không biết một tối nay đã đưa cho bao nhiêu người.
Quý Ngưỡng Chân lười đôi co với anh ta, cười nói: "Không cần, tôi không trao đổi danh thiếp với ai bao giờ."
Ánh mắt Diêu Thiện Đình thoáng hiện không cam lòng, thầm nghĩ nhìn được vậy, còn cá tính như vậy, đáng tiếc chỉ là Beta.
"Thế có tiện cho tôi một tấm danh thiếp của cậu không?"
Trong một bữa tiệc toàn những nhân vật lớn thế này, mừng cưới chỉ là phụ, quan trọng là phải mang theo danh thiếp để có thể trao đổi bất cứ lúc nào.
Quý Ngưỡng Chân thẳng thắn từ chối, "Thật ngại quá, tôi không có."
Diêu Thiện Đình vẫn đứng chắn trước mặt cậu, vẻ mặt không tin, mùi hương hoa dành dành trên người bắt đầu toả ra nồng đậm.
Trong không gian kín toả ra nồng độ pheromone dày đặc như thế với một Beta, chỉ có Alpha tư bản kiêu ngạo mới làm.
"Là không muốn cho tôi, hay là không có thật đây?"
"Thật sự không có."
Diêu Thiện Đình cũng không truy hỏi đến cùng chuyện này, "Không sao, chúng ta ra sảnh trước uống một ly đi, trên người cậu hình như có..."
Alpha chậm rãi đến gần, lúc đầu chỉ lơ đãng hít vào một hơi, muốn thông qua mùi trên người cậu mà phán đoán loại rượu cậu vừa uống.
Nhưng ngửi hai cái lại phát hiện có gì đó sai sai, anh ta cười khẩy một tiếng, cũng không đứng thẳng lại mà cứ giữ nguyên tư thế dán sát đó hỏi: "Cậu hẹn hò với Alpha?"
Quý Ngưỡng Chân đang nghĩ xem nếu bây giờ mình đẩy tên này một cái, liệu anh ta có bị bất ngờ quá không kịp đề phòng mà ngã chổng vó rồi lại thẹn quá hoá giận dây dưa không cho cậu đi hay không.
Nhìn phong cách của kẻ này, xem ra khả năng là rất lớn.
Diêu Thiện Đình cho rằng cậu im lặng chính là ngầm thừa nhận, máu nóng hưng phấn trong người bắt đầu sôi sục, "Đánh dấu nhạt như vậy, nhạt đến mức suýt thì không ngửi thấy... Đúng là vô dụng."
Anh ta nào biết được, Beta trước mắt này chưa hề bị đánh dấu.
Trước khi ra ngoài Quý Ngưỡng Chân đã cẩn thận tắm rửa một phen, còn tưởng đã gột sạch mùi pheromone trên người, không ngờ vẫn bị nhận ra.
"Liên quan gì đến anh?" Quý Ngưỡng Chân rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, lạnh mặt, "Tôi đếm tới ba, nếu anh không tránh ra thì đừng trách tôi không khách khí."
Diêu Thiện Đình nổi danh là lãng tử đào hoa, đừng nói là Beta, đến cả Alpha cũng bị anh ta chơi không ít, chỉ cần có khuôn mặt hợp khẩu vị, thì những vấn đề khác anh ta đều không kén chọn, càng khó cưa lại càng khiến lòng anh ta nhộn nhạo.
Có thể tham dự vào bữa tiệc này, gia đình đối phương hẳn là không thiếu tiền, anh ta cũng sẽ không dùng chiêu cũ mở miệng là đập tiền.
"Đừng tức giận nha, nếu em đã hẹn hò với Alpha, thì hẳn là cũng có thể xem xét tới tôi, dù sao Alpha kia của em chắc cũng chẳng ra làm sao nhỉ?"
Thật ra Quý Ngưỡng Chân khá tán đồng với lời của tên đần này, đúng là Nhậm Đàn Chu chẳng ra làm sao.
Nhưng vấn đề chủ yếu là cậu không thể yêu đương với Alpha, cũng không có cách nào giải thích với người lạ vì sao trên người mình có mùi pheromone của Alpha.
Chưa kể nói chuyện với dạng người này chỉ tổ tốn nước bọt.
Quý Ngưỡng Chân đang muốn giơ tay, từ đằng sau bỗng truyền đến một giọng nói cực kỳ lạnh, kèm theo đó là một cơn lốc pheromone dày đặc mang theo cảnh cáo thuộc về Alpha bậc cao quét đến, trong tích tắc quét bay mùi hoa dành dành gay mũi kia.
"Tiểu Diêu tổng."
Diêu Thiện Đình nghe tiếng ngẩng đầu, thấy người đến là ai thì không khỏi ngẩn ra, vô thức lùi về sau nửa bước.
Diêu Thiện Đình vừa về nước không lâu, chỉ từng thấy mặt Nhậm Đàn Chu từ xa một lần, lúc đó đối phương bị một đống các ông tổng vây kín, anh ta vẫn không có cách nào chen lên bắt chuyện.
"Nhâm tổng? Anh đây là..."
Mùi hương có vẻ quen thuộc này khiến não bộ anh ta thoáng ngừng hoạt động, dừng khoảng mười giây mới phản ứng lại.
Diêu Thiện Đình chỉ có thể trách mình hôm nay trước khi ra cửa không xem hoàng lịch, khó khăn lắm mới gặp được người hợp khẩu vị, là Beta anh ta cũng chấp nhận, không ngờ đối phương lại có thân thế ghê gớm như vậy.
Anh ta ít nhiều gì cũng đã được nghe nói về Nhậm Đàn Chu, lần này gặp vậy mà phát hiện khác xa với lời đồn.
Chỉ là một Beta mà thôi, có thể cưng chiều đến đâu chứ? Đến mức phải dùng pheromone chèn ép người khác sao?
Ngay khi Diêu Thiện Đình cho rằng Nhậm Đàn Chu sẽ làm khó dễ mình, đã thấy đối phương lạnh lùng nói: "Sợ là tiểu Diêu tổng lần đầu đến đây, không quen đường nhà tôi nên đi lạc? Trước khi đến đây tôi còn nghe thấy anh rể của cậu là Khang tổng đang tìm cậu đấy."
Diêu Thiện Đình nghe vậy, lập tức nói căn nhà này quá lớn, anh ta đi mấy vòng vẫn chưa tìm thấy đường, còn muốn mượn cơ hội đi cùng đường để bắt chuyện thêm mấy câu, ai ngờ bị Nhậm Đàn Chu ngó lơ, chỉ có thể từ bỏ mà rời đi.
Quý Ngưỡng Chân chẳng muốn nghe thêm câu nào, chờ người kia đi rồi mới chậm rì rì đi đến trước mặt Nhậm Đàn Chu, giọng điệu trách móc: "Anh là ai chứ, sao phải khách sáo với anh ta như vậy? Anh không nghe thấy vừa nãy anh ta nói gì à?"
"Nghe thấy."
Hai ngón tay Nhậm Đàn Chu kẹp một điếu thuốc vừa châm lửa, anh gõ nhẹ lên điếu thuốc để tàn thuốc rơi xuống, "Anh ta nói, Alpha của em chẳng ra sao cả."
"Anh ta ngửi thấy mùi pheromone trên người em mới nói thế đó." Quý Ngưỡng Chân không vui đổ thêm dầu vào lửa: "Anh không tức giận tí nào à?"
Quý Ngưỡng Chân còn canh cánh trong lòng chuyện chưa đá được tên kia hai phát, căn bản không chú ý mình vừa gián tiếp thừa nhận cái gì.
Nhậm Đàn Chu khẽ cong môi, "Nếu biết là anh thì anh ta sẽ không nói như thế." --- Lời tác giả ---