Sính Ác

Chương 22



Dịch: CP88

***

Bữa tiệc kết thúc bằng một màn pháo hoa thắp sáng cả bầu trời đêm, khiến cho bầu không khí ngập tràn trong lãng mạn.

Nhậm Đàn Chu chọn cho Quý Ngưỡng Chân một vị trí tốt trên sân thượng ở toà nhà phía Đông Nam, giữa đông là mùa nở hoa của đám hoa nhài leo(*) phủ kín lan can sân thượng ở đây. Cả một không gian rộng lớn như vậy cũng chỉ có hai người họ, bên tai không có tiếng ồn ào cười nói, cũng chỉ có tiếng pháo hoa chốc chốc từ bầu trời trên cao truyền tới.

(*) hoa này bản gốc tiếng Trung gọi là Hoa nhài chong chóng vì bông hoa có hình như cái chong chóng, nhìn xinh yêu lắm hehe

Quý Ngưỡng Chân chưa được xem buổi bắn pháo hoa kiểu mới này, cậu ngẩng đầu xem đến quên cả chớp mắt, ánh mắt chăm chú mê say khiến đôi mắt cậu trở nên trong veo lấp lánh. Nhậm Đàn Chu chỉ liếc về phía pháo hoa đúng một cái lúc đầu, thời gian còn lại đều dùng để ngắm cậu.

Đến tận khi logo của tập đoàn hiện lên, Quý Ngưỡng Chân mới tiếc nuối mà hoạt động cái cổ.

Trong lúc không để ý, ly champagne trong tay đã uống cạn.

Quý Ngưỡng Chân trong trạng thái lâng lâng men say là lúc thoải mái nhất, cậu vừa muốn hỏi Nhậm Đàn Chu bây giờ đã về nhà được chưa, quay đầu bỗng thấy đối phương cau mày đưa tay nới lỏng cà vạt, lộ ra một mảng da hồng hồng ở cổ.

Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng bị nuốt ực trở về, mười phút trước rõ ràng vẫn tốt đẹp, dáng vẻ cũng không giống như đã uống nhiều rượu.

"Có phải anh lại..."

Nhậm Đàn Chu thình lình nâng mắt, giống như nghe thấy tiếng thở dốc của con mồi trong rừng, pheromone của Alpha dày đặc tính xâm lược thoáng cái đan lại thành một sợi dây thừng.

Quý Ngưỡng Chân nắm chặt chiếc ly trong tay, "Trên xe chắc có thuốc ức chế, chúng ta, chúng ta về xe trước?"

Alpha bậc cao có thuốc ức chế được đặt riêng, thông qua phân tích tỉ mỉ cấu trúc gen để điều chế ra loại thuốc ức chế tương ứng, hiệu quả mạnh hơn so với bán ở hiệu thuốc, tác dụng phụ cũng ít hơn.

Những Alpha khác đến kỳ mẫn cảm cùng lắm cũng chỉ nóng nảy không yên, phản ứng sinh lý không quá rõ ràng, tiêm thuốc ức chế sẽ có hiệu quả làm dịu. Nhưng từ đầu năm nay sau khi Nhậm Đàn Chu liên tục trải qua kỳ mẫn cảm, lượng thuốc ức chế dùng quá liều dẫn đến dần mất hiệu quả, thậm chí còn khiến anh xuất hiện triệu chứng co thắt tim.

Chỉ là những chuyện này Quý Ngưỡng Chân cũng chỉ lơ mơ không hiểu lắm.

Chuyện Nhậm Đàn Chu bị rối loạn kỳ mẫn cảm không nên truyền ra ngoài, Quý Ngưỡng Chu đành gọi điện cho thư ký Chu bảo anh ta lái xe chờ ở cổng, bản thân thì cố đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, ấn lại miếng dán ức chế của Nhậm Đàn Chu cẩn thận, sau khi xác định pheromone sẽ không bùng nổ mà phun ra ngay ở đại sảnh đang có một đống người, mới đỡ anh đi xuống tầng.

Thân hình của Alpha và Beta khác biệt, tuy Quý Ngưỡng Chu so với Beta bình thường coi như khoẻ mạnh cao ráo hơn, nhưng đỡ Nhậm Đàn Chu đi qua hơn nửa cái sân vẫn có hơi cố sức, trên đường còn đụng phải một đám giả tạo hỏi thăm bọn họ làm sao có cần giúp đỡ không, mỗi lần như thế Quý Ngưỡng Chân lại phản nhẹ như mây bay mà trả lời khách sáo hai câu, chỉ nói là uống nhiều rượu quá.

Đi đến cổng, Quý Ngưỡng Chân như vất rác mà vội vã thả tay, để thư ký Chu đỡ Nhậm Đàn Chu vào xe.

Quý Ngưỡng Chân quay đầu lại thoáng nhìn về sau, không ngờ lại đụng mắt với một người đứng ở cửa chính.

Diêu Thiện Đình dường như cũng không bị khí thế của Nhậm Đàn Chu lúc trước doạ sợ, trong thời gian xem pháo hoa đã nghe ngóng được quan hệ giữa hai người, cho nên chẳng hề kiêng dè mà nháy mắt với cậu, còn vẫy vẫy tay chào.

Alpha dạo qua vô số bụi hoa đương nhiên cũng có một khuôn mặt đáng nhìn thêm vài cái.

Quý Ngưỡng Chân không nói gì quay đầu.

Thư Ký Chu đóng cửa xe một bên, quay đầu thấy Quý Ngưỡng Chân vẫn đứng ở bên đường, vẻ mặt thì xanh như tàu lá chuối, bèn hỏi: "Cậu không lên xe ạ?"

Quý Ngưỡng Chân di chân trên đất, sắp di đến mức mòn cả đế giày. Sao cậu dám ngồi chung xe với Nhậm Đàn Chu đang trong thời kỳ đặc biệt chứ, như chim sợ cành cong bước chậm đến cạnh cửa xe, bám cửa nói với Nhậm Đàn Chu bên trong: "Anh, em ngồi xe sau được rồi, anh tiêm trước một mũi thuốc ức chế đi nhé."

Phía sau còn hai chiếc xe của vệ sĩ.

Nhậm Đàn Chu lạnh mặt nhìn cậu, "Lên xe."

Quý Ngưỡng Chân: "..."

Chờ cậu ngồi vào rồi, thư ký Chu không vội khởi động xe mà trước hết cho tấm chắn nâng lên, trước đó cũng đã đưa xuống một hộp thuốc ức chế.

Quý Ngưỡng Chân chỉ là một Beta chưa phải tiêm cho mình bao giờ, cậu tự nhiên mà chuyển thứ này cho Nhậm Đàn Chu.

Nhậm Đàn Chu nhắm hai mắt, coi như không thấy.

"Anh cần em giúp không?" Quý Ngưỡng Chân mở nắp nộp, bên trong có hai ống thuốc và một ống tiêm, "Nhưng em không biết tiêm..."

Quý Ngưỡng Chân lại liếc Nhậm Đàn Chu một cái, tuy đối phương đang nhắm mắt nhưng hai đầu lông mày đã dính vào nhau, dáng vẻ cực kỳ khó chịu. Trong xe bật hệ thống sưởi, Quý Ngưỡng Chân đã nóng đến mức đổ mồ hôi, nhưng Nhậm Đàn Chu khó chịu đến mấy cũng chỉ mở chiếc cúc ở trên cùng, đến cả cà vạt cũng vẫn để nguyên.

Cậu đành nhấc một ống thuốc lên.

"Cái này phải dùng tay bẻ hả? Ngộ nhỡ thuỷ tinh vỡ ra đâm vào tay thì sao?"

Quý Ngưỡng Châm lẩm bẩm một mình, đang nghĩ hay là dùng cửa kính xe bẻ giúp lúc nâng lên, đã nghe thấy Nhậm Đàn Chu nói: "Cất đi trước, tạm thời không cần."

Anh nói không cần thì chính là không cần.

Quý Ngưỡng Chân nghe lời đặt chiếc hộp kia sang một bên.

"Thế có cần bảo thư ký Chu thay đổi tuyến đường, đến trung tâm thương mại mua rọ chống cắn không ạ?"

Alpha trong kỳ mẫn cảm rất khó tự kiểm soát bản thân là nhận thức chung của xã hội này, nếu tình huống nghiêm trọng, bon họ còn phải tạm dừng công việc và tất cả những buổi tiệc xã giao, ở nhà chờ cho hết kỳ mẫn cảm.

Nhậm Đàn Chu rốt cuộc mở mắt, giọng nói trầm thấp mang theo khó mà tin nổi, "Em bảo anh đeo cái thứ đó?"

Kỳ lạ lắm hả?

"Trước đây ở nhà không có Omega, anh có đeo hay không cũng không sao, nhưng bây giờ có Văn Tương, anh thế nào cũng phải quản lý bản thân đi chứ."

Quý Ngưỡng Chân không biết mình nói sai ở đâu, nhà ai mà chẳng vậy chứ.

Nhậm Đàn Chu giống như đã quên mất sự tồn tại của một Omega trong nhà mình, bị nhắc nhở mới trầm mặc một hồi, sau đó giọng không biểu cảm nói: "Em lo anh đánh dấu cậu ta."

Từ đánh dấu này nói khá nhỏ.

"Không được sao?" Nhậm Đàn Chu tháo kính xuống, "Cậu ta vốn là..."

Quý Ngưỡng Chân trợn mắt ngắt lời anh, "Đương nhiên là không được! Anh đừng có nói cái gì vốn với chả không vốn, người ta cũng chỉ là bị cuộc sống xô đẩy, tuổi nhỏ cái gì cũng không hiểu, ngộ nhỡ bị anh đánh dấu thì phải làm sao?"

Kỳ mẫn cảm đối với Alpha mà nói cũng không phải cửa ải gì quá khó khăn không thể vượt qua, cùng lắm là trạng thái kém hơn so với bình thường, cùng lắm là cần một Omega an ủi, Quý Ngưỡng Chân đúng là chưa gặp ai giống như Nhậm Đàn Chu, một năm có đến mấy đợt, hết đợt này đến đợt khác.

Có phải anh cũng đã quen với nó luôn rồi, đến cả thuốc ức chế cũng không cần tiêm không.

Bầu không khí trong xe có một thoáng ngưng đọng.

Nhậm Đàn Chu không phản bác Quý Ngưỡng Chân, hạ tấm chắn xuống dặn dò thư ký Chu ngồi ở ghế lái phụ gọi điện về nhà, báo cho Văn Tương để cậu ta thu dọn đồ đạc, thời gian này tạm thời chuyển đến một căn hộ trong thành phố.

Quý Ngưỡng Chân im lặng nghe, tuy cậu không biết Nhậm Đàn Chu rốt cuộc có bao nhiêu bất động sản, nhưng lúc nghe thấy thư ký Chu báo địa chỉ vẫn không giấu được ngạc nhiên.

Nói ra thì, chỉ cần Nhậm Đàn Chu có suy nghĩ gì khác với Omega kia thì có đeo chống cắn cũng vô dụng.

Quý Ngưỡng Chân nghe theo ý tứ của Nhậm Đàn Chu, tạm thời cho Văn Tương đi chỗ khác, cũng không vặn hỏi anh bao giờ đưa người về.

Tốc độ của xe rất nhanh, với tốc độ này chắc mười phút nữa là về đến nhà rồi.

Quý Ngưỡng Chân len lén nhìn Nhậm Đàn Chu đang nhắm mắt dưỡng thần, cậu nói bằng giọng nhẹ mà mềm mại, "Anh, hình như lần này của anh hơi nghiêm trọng đấy, đầu năm bác sĩ đã nói với anh thế nào rồi, xem ra anh đã quên sạch, còn không chịu nghỉ ngơi gì cả. Anh cũng không phải người máy, làm việc liên tục thế này sớm muộn cũng xảy ra chuyện."

"Hay là anh tạm thời nghỉ phép ở nhà đi, nghỉ ngơi cho tốt đã. Không phải công ty của các anh có đến mười mấy vị giám đốc à, chẳng lẽ không có anh thì tập đoàn phá sản?"

"Anh bận đến mức không có cả thời gian yêu đương, đến giờ còn chưa có Omega của chính mình, đến kỳ mẫn cảm vẫn chỉ có một mình cô đơn lẻ bóng, nhiều tiền hơn nữa cũng có tác dụng gì đâu."

Quý Ngưỡng Chân phải vắt hết óc mới đào ra được đống lời nói tốt đẹp của cả đời này, nhưng không đợi cậu nhân cơ hội mượn gió bẻ băng, đề xuất mình theo đuôi chuyển nhà với Văn Tương, Nhậm Đàn Chu đã thình lình lên tiếng: "Cũng không thảm đến mức đó, không phải vẫn còn em ở đây à?"

Đi được thì đây đã đi rồi.

Ai cũng biết tính tình của Alpha trong kỳ mẫn cảm rất bất ổn, nóng nảy nhạy cảm mà không có kiên nhẫn, đồng thời nhu cầu tình dục cũng tăng cao, đã có tiền lệ rồi, ai dám chắc anh sẽ không mất lý trí rồi nổi điên như lần trước chứ?

"Anh cứ nói đùa, ở nhà anh thuê nhiều người giúp việc như thế, còn nhiều người chăm sóc cho anh lắm." Quý Ngưỡng Chân sắp không cười nổi nữa, cậu dừng mấy giây mới nói tiếp, "Em ở đây chẳng giúp được gì, tính tình còn không ra làm sao, ngộ nhỡ vì mấy việc vặt vãnh rồi tranh cãi với anh, ảnh hưởng đến tâm trạng của anh thì sao."

"Anh còn tưởng em không biết tính tình mình kém thế nào đấy." Nhậm Đàn Chu không mặn không nhạt nói: "Em so bản thân với bọn họ làm gì? Em so với bất cứ ai đều biết làm thế nào khiến anh vui vẻ hơn, dù sao..."

Nói được nửa chừng, anh khẽ mím môi cười nhẹ, đáy mắt cũng nổi lên ý cười rất dễ thấy, khó chịu trong người tựa như cũng nhờ thế mà được quét phăng đi.

Trong đầu Quý Ngưỡng Chân vang lên hồi chuông cảnh báo, trên mặt càng lộ rõ đề phòng hơn: "Ý anh là sao?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com