Sinh Lễ 8,88 Triệu Tệ Có Quá Đáng Không Nhỉ?

Chương 1: chương 1



Con trai tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, đã dắt về một cô bạn gái xinh xắn, dịu dàng.

 

Vợ chồng tôi còn chưa kịp vui mừng thì cô nàng nhỏ nhắn ấy đã mở miệng đòi hỏi trắng trợn:

 

“Nhà bác có điều kiện như vậy, vậy thì sính lễ 8,88 triệu tệ chắc không quá đáng đâu nhỉ?”

 

“Nhà bác chỉ có một mình A Hiên là con trai, sau này toàn bộ tài sản cũng để lại cho anh ấy. Mà bọn cháu là vợ chồng, nhà cưới cứ đứng tên mỗi mình cháu thôi, vậy cũng hợp lý chứ ạ?”

 

“Đằng nào cũng là người một nhà, không cần khách sáo, bác chuyển cho bố cháu hai trạm giao nhận hàng để quản lý, chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

 

Tôi cười lạnh một tiếng.

 

“Tôi với Từ Hiên đã cắt đứt quan hệ mẹ con. Bây giờ thì mời cô cút khỏi nhà tôi — thế cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

 

Tôi vốn tưởng rằng cô “trà xanh” ấy bị dội gáo nước lạnh sẽ biết điều mà rút lui. Không ngờ ngược lại, chẳng những không nản, mà còn đổi hướng tấn công, tiếp tục lấn tới.

 

Nếu đã như vậy… thì cũng đừng trách tôi “ra tay quá đáng”.

 

Chương 1:

 

Tôi và chồng — Từ Hạc Xuyên — những năm trước cùng nhau gây dựng một công ty logistics. 

 

Vài năm trở lại đây, công ty đi vào ổn định, chồng tôi quyết định lui về tuyến sau, trở lại quê nhà ở thành phố S, mua lại mấy trạm giao nhận hàng, sống bình dị như một ông chủ nhỏ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Đúng lúc dịch bệnh bùng phát, mọi người quen với việc ở nhà cách ly, thói quen mua sắm online cũng dần hình thành. 

 

Nhờ vậy mà mấy trạm giao nhận vốn làm ăn bình bình trong tay chồng tôi bỗng chốc trở nên nhộn nhịp, phát đạt.

 

Gia đình hòa thuận, sự nghiệp ổn định, điều khiến vợ chồng tôi bận lòng chỉ còn là chuyện hôn nhân của hai đứa con.

 

Cậu con trai út — Từ Hiên — cũng khá ra dáng. Vừa mới tốt nghiệp đại học, đã gọi điện về thông báo:

 

“Mẹ ơi, bố mẹ chuẩn bị trước nhé, cuối tuần sau con đưa Gia Gia về ra mắt.”

 

Từ Hiên và bạn gái của nó — Lâm Gia Giai — đã quen nhau hơn hai năm. Giới trẻ bây giờ yêu đương theo cách của riêng tụi nó, chúng tôi là bậc cha mẹ cũng không tiện can thiệp quá sâu. Vậy nên tôi chỉ dặn con: “Bố mẹ luôn ủng hộ quyết định của con. Khi nào con thấy đến lúc thích hợp, thì đưa cô bé về cho bố mẹ gặp mặt.”

 

Quả nhiên, vừa cúp máy là vợ chồng tôi liền bắt tay chuẩn bị ngay không nghỉ phút nào.

 

Sáng sớm Chủ nhật, Từ Hiên đã đưa Lâm Gia Giai đến, vừa gõ cửa vừa hồ hởi hét toáng lên:

 

“Bố mẹ ơi, mau ra đây đi, con dâu của bố mẹ đến rồi!”

 

Cô bé cao khoảng mét sáu, tuy không nổi bật về vóc dáng, nhưng khuôn mặt rất ưa nhìn, nhỏ nhắn như lòng bàn tay, cười lên trông vô cùng đáng yêu. Tôi và chồng liếc nhìn nhau, khẽ mỉm cười.

 

Con mắt chọn người yêu của Từ Hiên… cũng không tệ đấy chứ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là… những chuyện xảy ra sau đó, đều như từng cái tát đánh thẳng vào mặt vợ chồng tôi lúc ấy.

 

Chúng tôi niềm nở đón cô bé vào nhà, chồng tôi tiện tay lôi luôn cô con gái — Từ Linh — vẫn còn đang ngủ say trong phòng ra tiếp khách. Dù gì cũng là em chồng tương lai đến chơi, không thể tỏ ra lạnh nhạt được.

 

“Gia Giai, nghe A Hiên nói con thích ăn dâu tây, sáng nay bác trai và bác gái đã ra chợ mua dâu tây trồng tại địa phương, mới hái sáng nay thôi, còn đọng cả sương, tươi lắm! Nếm thử xem nào!”

 

Tôi sợ cô bé khách sáo nên vội vàng mời cô bé ăn hoa quả cho tự nhiên.

 

Lâm Gia Giai cầm quả dâu trong tay — là tôi dúi cho — nhìn tôi như muốn nói gì đó, rồi lại quay sang nhìn Từ Hiên, chớp đôi mắt to tròn long lanh.

 

“Mẹ à, Gia Giai thích ăn dâu to ở Đan Đông cơ, mẹ lại mua mấy quả dâu địa phương nhỏ xíu như này… Ủa, mà cũng ngọt ghê đấy!” — Từ Hiên vừa nói, vừa tiện tay cho vài quả vào miệng.

 

Từ nhỏ Từ Hiên đã được nuông chiều, mua đồ gì cũng tin vào tiêu chí “cứ đắt là tốt”, nên mấy thứ mới mẻ, dân dã thế này đối với nó đúng là lạ lẫm.

 

Lâm Gia Giai có vẻ hơi bối rối trước phản ứng đột ngột của bạn trai, cẩn thận đưa quả dâu lên mím nhẹ một cái.

 

Từ Hiên từng nói với tôi, gia cảnh của Lâm Gia Giai cũng bình thường, dưới còn có một đứa em trai đang tuổi ăn tuổi lớn, tiền học đại học của con bé phần lớn đều do đi làm thêm mà có.

 

Mà hỏi thật, một cô gái đến từ hoàn cảnh như thế… liệu có nỡ lòng nào bỏ ra bảy, tám chục tệ chỉ để mua một cân dâu tây Đan Đông?

 

Tôi nhìn rõ nhưng không vạch trần, chỉ lặng lẽ đẩy mấy đĩa hoa quả khác tới trước mặt cô bé:

 

“Không thích cũng không sao, thử xem loại cherry nhập khẩu này đi, còn có nho mẫu đơn Nhật Bản nữa.”

 

Lâm Gia Giai lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đặt dâu xuống, quay sang ăn cherry một cách hào hứng.

 

Để hai đứa nhỏ có không gian riêng, tôi chủ động nhường phòng khách, quay vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

 

Tôi vừa bước vào bếp, Lâm Gia Giai cũng đi theo vào ngay sau đó.

 

“Dì để con giúp một tay nhé.”

 

Lần đầu đến nhà chơi, theo lý thì khách không nên phải động tay, nhưng thấy Gia Giai nhất mực đòi giúp, tôi đành giao cho cô bé việc nhẹ nhàng nhất — nhặt rau.

 

“Gia Giai, ở nhà con cũng hay giúp mẹ làm việc nhà à?” Để không khí đỡ gượng gạo, tôi bắt chuyện trước.

 

“Không đâu ạ.” Gia Giai lắc đầu, “Bố mẹ con thương con lắm, chỉ bắt con học hành cho tốt, việc nhà thì không cho đụng vào bao giờ.”

 

Tôi nhìn cô bé nhặt rau rất thuần thục, trong thoáng chốc chẳng biết nên đáp lại ra sao.

 

Thấy tôi hơi trầm ngâm, Gia Giai thoáng hoảng, vội vàng nói:

 

“Dì… dì không thích con à? Mẹ con nói, ý nghĩa cuộc đời của phụ nữ không nên chỉ gói gọn trong gian bếp nhỏ bé này. Bà muốn con học thật cao, để sau này có thể đi xa hơn, nhìn rộng hơn, có chí lớn, trở thành người phụ nữ mới của thời đại mới.”

 

Cô bé đúng là biết nói trúng ý người nghe — câu này vừa thốt ra, đã khiến tôi có cảm tình ngay lập tức.