Sinh Lễ 8,88 Triệu Tệ Có Quá Đáng Không Nhỉ?

Chương 2



 

Giờ nhiều cô gái, dù có bằng cấp cao đến mấy, nhưng chỉ cần kết hôn là lập tức quay về làm nội trợ, suốt ngày xoay quanh chuyện bếp núc, chợ búa, con cái.

 

Không phải tôi chê trách vai trò nội trợ, chỉ là… khi một người rời xa xã hội quá lâu, họ rất dễ đánh mất sự tự tin, mất đi ánh sáng của chính mình.

 

Chính vì thế, dù đã kết hôn và sinh hai con, tôi vẫn không từ bỏ việc đồng hành cùng chồng gây dựng sự nghiệp, mới có được chút thành tựu như hiện tại.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Dì không chê con đâu. Những gì chưa biết thì mình học. Giờ kết hôn, không phải ai cưới ai, cũng không phải ai gả cho ai, mà là hai người cùng nhau lập nên một gia đình mới. Trong công việc thì hỗ trợ lẫn nhau, còn trong cuộc sống thì chia sẻ việc nhà — có như vậy mới có thể đi lâu dài được.”

 

Lâm Gia Giai gật đầu thật nghiêm túc:

 

“Dì à, dì đúng là không giống với những người phụ nữ khác. Không trách sao A Hiên lúc nào cũng khen có một người mẹ tư duy hiện đại, lý trí và thông minh. Sau này con cũng muốn học hỏi theo dì.”

 

Tôi bật cười, lắc đầu nhẹ:

 

“Cái thằng A Hiên ấy mà… Chỉ cần hai đứa sống với nhau vui vẻ hạnh phúc là quan trọng nhất rồi.”

 

Phải công nhận, Lâm Gia Giai là một cô bé thông minh, rất biết cách nói chuyện.

 

Nếu không vì câu nói dò xét sau đó… có lẽ tôi đã thật sự quý mến nó từ tận đáy lòng.

 

“Dì ơi, con nghe nói bình thường nhà mình đều có người giúp việc nấu cơm. Vậy sao hôm nay dì lại tự tay vào bếp thế ạ?”

 

“À, dì cũng lâu rồi không vào bếp. Hôm nay con đến chơi, dì muốn cả nhà năm người cùng ăn một bữa cơm ấm cúng, không có người ngoài, nên đã cho cô Vương nghỉ một ngày.”

 

Lâm Gia Giai nghe vậy liền cúi đầu, trông có vẻ hơi thất vọng.

 

Ngay trước mặt cô bé là khung cửa sổ sạch bóng loáng, phản chiếu rõ từng đường nét gương mặt.

 

Khi cô bé cúi đầu, tôi bất chợt nhìn thấy khoé môi nó nhếch lên — một nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai khiến tim tôi khựng lại một nhịp.

 

Nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua rồi biến mất.

 

Tôi tự trấn an… chắc là mình nhìn nhầm.

 

Chồng tôi gọi Từ Linh dậy xong thì vào bếp phụ tôi một tay. Tôi liền bảo Từ Hiên đưa Lâm Gia Giai đi tham quan nhà một vòng, đuổi hai đứa ra khỏi bếp để bớt vướng víu.

 

“Anh thấy con bé đó lanh lợi đấy chứ,” chồng tôi vừa rửa rau vừa tấm tắc, “nói năng cũng lễ phép, ngoan ngoãn nữa. Em thấy sao?”

 

Tôi liếc nhìn cánh cửa bếp — nơi bóng người phản chiếu lờ mờ trên cánh tủ lạnh, khẽ cười:

 

“Con bé thì đúng là không tệ. Chỉ là… không biết thằng con ngốc nhà mình có ‘phúc’ rước được người ta về không thôi.”

 

Trên bàn ăn.

 

Lâm Gia Giai vừa ăn vừa không ngớt khen ngợi:

 

“Dì nấu ăn ngon thật đấy, trình độ này sắp theo kịp đầu bếp Michelin rồi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng trong lúc miệng còn chưa dứt lời, tôi đã thấy con bé lén lút gẩy mấy món tôi gắp sang chén nó… vào chén của Từ Hiên.

 

Ban đầu tôi nghĩ có thể là vì nó kỵ ăn vài món. Nhưng rồi tôi để ý — bất kể món nào tôi gắp, Gia Giai đều âm thầm đẩy sang một bên, không đụng tới.

 

Tôi lặng lẽ đặt đũa dùng chung xuống, tự mình ăn phần mình.

 

Bữa cơm rơi vào im lặng.

 

Lâm Gia Giai quay sang nhìn Từ Linh — con bé vẫn đang mặt nặng mày nhẹ lùa cơm — rồi đột ngột cất lời:

 

“Chị Linh, chị vẫn chưa có bạn trai ạ? Bên chỗ em, con gái mà tầm tuổi này chưa lấy chồng sinh con, chắc bị họ hàng dìm c.h.ế.t bằng nước bọt rồi.”

 

Lâm Gia Giai và Từ Hiên là bạn học, tuổi ngang nhau. Còn Từ Linh chỉ hơn hai đứa vỏn vẹn hai tuổi.

 

Con gái tôi tính thẳng như ruột ngựa, nghe vậy thì cười khẩy một tiếng:

 

“Bảo sao A Hiên cứ nói quê mấy người nghèo. Hèn gì — cả lũ đều ăn bám lười nhác, rảnh quá không lo đi làm, chỉ rình chõ mũi vào chuyện nhà người khác.”

 

Lâm Gia Giai nghẹn lời, vành mắt đỏ hoe ngay lập tức.

 

“Chị Linh à, quê em tuy có nghèo một chút, nhưng người nghèo thì không nghèo chí hướng. Họ hàng tụi em cũng chỉ là quan tâm nhau thôi, sao chị có thể nói nặng lời như vậy được?”

 

“Hừ,” Từ Linh nhếch môi, “cũng may tôi không phải họ hàng với mấy người. Với lại, một cô gái tốt nghiệp đại học đàng hoàng, sao không biết nhìn xa trông rộng, lại đi bắt chước mấy bà thím rỗi việc suốt ngày lo chuyện bao đồng?”

 

“Em không có ý đó mà…” Lâm Gia Giai nghẹn ngào, “Em chỉ là muốn quan tâm chị một chút thôi. Vì ở chỗ bọn em, con gái tới tuổi thì đều gả đi, ít khi còn ở nhà. Em chỉ sợ chị sẽ bị hàng xóm đàm tiếu.”

 

Nghe tới đây, nếu tôi còn chưa hiểu ẩn ý của cô ta thì mấy chục năm sống trên đời của tôi đúng là uổng phí.

 

“Gia Giai này,” tôi chậm rãi lên tiếng, “ở chỗ chúng tôi, con trai hay con gái cũng đều như nhau. Dù sau này Từ Linh có lấy chồng thì đây vẫn là nhà của con bé. Nó có quyền ở đây lâu dài, thậm chí là suốt đời. Không ai có quyền nói con bé sai cả.”

 

Nghe xong, Lâm Gia Giai thoáng sững người, rồi cúi đầu xuống, giọng nhỏ nhẹ đầy uất ức:

 

“Dì ơi, con không có ý đuổi chị Linh đâu ạ. Chỉ là A Hiên có kể dì lo lắng nhiều cho chuyện cưới xin của hai anh em, nên con muốn giúp một tay, khuyên chị Linh vài câu… Nếu dì thấy con nói chuyện khó nghe, vậy thì con không nói nữa.”

 

Từ Hiên lập tức buông đũa, vòng tay ôm lấy Gia Giai:

 

“Mẹ, chị! Gia Giai chỉ có ý tốt thôi mà, sao hai người lại phải căng thẳng thế chứ?”

 

Đấy.

 

Tôi nuôi nấng gần hai mươi mấy năm trời, rốt cuộc lại dạy ra một đứa con “não toàn tình yêu”, dắt về thêm một cô “trà xanh cao cấp”, giờ thì nhà cửa đúng là náo nhiệt thật rồi.

 

Không ngoài dự đoán — đúng như điềm báo trước đó — nhà họ Từ một thời gian dài sau đó, gà bay chó sủa, chẳng được yên ngày nào.

 

Bữa cơm kết thúc trong không khí gượng gạo, chẳng mấy ai vui vẻ.

 

Nhà Lâm Gia Giai ở thị trấn, lái xe về mất gần hai tiếng. Vậy mà khi cô ta nói muốn về sớm, tôi cũng chẳng buồn giữ lại.