Lâm Gia Giai sững người, không nói được gì.
“Cô nói Từ Hiên ngu ngốc, vậy còn cô thì sao? Bị chính gia đình ruột thịt dìm xuống bùn, mà lại tưởng đó là thiên đường. Cô thông minh cả đời, cuối cùng lại chẳng nhận ra — trong mắt người khác, cô chỉ là một trò cười.”
“Lâm Gia Giai à, người yêu cô nhất trên đời này, không phải là bố mẹ cô đâu — mà chính là Từ Hiên, người bị cô đùa bỡn đến xoay mòng mòng.”
Tôi quay đi, không ngoảnh lại nhìn dáng vẻ tiều tụy, khóc lóc thảm hại của cô ta.
Khoảnh khắc bước ra khỏi đồn cảnh sát, tôi có cảm giác cả người nhẹ bẫng.
Hai chuyện gồm vụ ẩu đả lừa đảo 880.000 tệ và giả mạo hàng hóa để lừa lấy khoản bồi thường 50 triệu tệ — tất cả đều là “kiệt tác” của ông Lâm và bà Lâm.
Có được lời khai trực tiếp từ con ruột là Lâm Gia Giai, cảnh sát lập tức đưa hai người họ đi điều tra và khởi tố.
Số tiền liên quan quá lớn, chờ đợi họ sẽ là những năm tháng tù tội không có hồi kết.
Về vụ trộm cắp của Lâm Gia Giai, tôi chọn giải quyết riêng ngoài pháp luật.
Cuối cùng kết thúc bằng khoản bồi thường gấp năm lần, khép lại toàn bộ vụ việc.
Lâm Gia Giai tốt nghiệp trường trọng điểm, EQ cao, năng lực không tệ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chỉ cần cô ta chịu khó tìm một công việc ổn định, khoản tiền 140.000 tệ bồi thường trả góp không phải là chuyện gì quá khó.
Một cô gái xuất thân từ nông thôn, dựa vào nỗ lực bản thân để thi đậu đại học, hoàn thành việc học — kỳ thực không dễ.
Từ Hiên nói đúng, một khi đã có án tích thì xem như xóa sạch tất cả nỗ lực trước đó của cô ta.
Chuyện lần này, có thể cô ta cũng là nạn nhân.
Đã có thể tha thì nên tha, tôi nghĩ sau cú ngã này, cô ta sẽ biết tự suy nghĩ lại.
Còn nếu vẫn cố chấp, không tỉnh ngộ — thì xã hội này thiếu gì người mạnh tay hơn tôi để trị cô ta?
Sau cuộc điện thoại lần ấy, Từ Hiên xấu hổ không dám đối mặt với tôi và bố mình nữa.
Nó thu dọn hành lý, rời khỏi quê nhà, bắt đầu lại từ một công việc cơ bản ở nơi xa xứ.
Tôi và Từ Hạc Xuyên sau khi nguôi giận, cũng dần bình tâm trở lại.
Dù gì bố mẹ vẫn là bố mẹ, con cái dù phạm lỗi lớn đến đâu, lòng vẫn dễ mềm.
Nếu Từ Hiên thực sự biết hối cải, trưởng thành hơn, thì tôi và bố nó sớm muộn gì cũng sẽ dang tay kéo nó một lần.
Nhưng tôi hiểu, trâu mới sinh chẳng sợ cọp. Nếu Từ Hiên thừa hưởng được phần nào tính cách của tôi và bố nó, cho dù phải dựa vào chính mình, sau này nó cũng sẽ tạo được thành tựu.
NGOẠI TRUYỆN CỦA LÂM GIA GIAI:
Tôi tên là Lâm Gia Giai.
Từ nhỏ, họ hàng và người quen thường hay giễu cợt nhà tôi là tuyệt hậu, sinh mãi không ra con trai.
Bố mẹ tôi quyết tâm sinh thêm, dồn hết sức lực, cuối cùng đến năm tôi học lớp 12, em trai tôi ra đời.
Tôi cũng không làm họ thất vọng — thi đỗ vào trường đại học trọng điểm 985.
Mẹ tổ chức tiệc mừng nhập học linh đình, như thể một cú tát thật mạnh vào mặt những người bà con từng coi thường tôi.
“Mẹ tin con sẽ thành công. Phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền, cho bọn họ mở to mắt mà nhìn, xem ai nói con gái không bằng con trai hả?”
Mẹ vừa đếm tiền mừng, vừa khích lệ tôi như thế.
Tôi hiểu rõ, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình để chứng minh — tôi, Lâm Gia Giai, không phải là thứ “con gái lỗ vốn”!
Gia đình thêm một miệng ăn, tiền sữa bỉm thứ gì cũng tốn.
Thấy mẹ chạy vạy xoay xở, bố thì thở ngắn than dài, tôi chủ động đề nghị vay tiền học, vừa học vừa làm để tự nuôi bản thân.
Tôi còn nhớ rõ ngày hôm đó, mẹ mắt đỏ hoe, xoa đầu tôi rồi nói:
“Gia Giai của mẹ… lớn thật rồi.”
Mỗi ngày ở đại học, tôi chỉ có hai việc: đi học và đi làm thêm.
Vừa bận rộn vừa tràn đầy động lực.
Mỗi lần mua quần áo, giày dép, đồ chơi cho em trai theo yêu cầu của mẹ, tôi đều nhận được lời khen có phần… khoa trương từ bà.
Tôi từng nghĩ đời mình sẽ mãi là một chuỗi ngày cố gắng chứng minh bản thân, cho đến khi tôi gặp Từ Hiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một công tử nhà giàu, tiêu tiền như rác, vô tư, tùy hứng.
Tôi chỉ vô tình nói một câu “Tôi ghét kiểu con gái ham vật chất”, vậy mà lập tức thu hút sự chú ý của anh ta.
Tôi nhiều lần từ chối tình cảm, thậm chí trả lại hết quà cáp đắt tiền, nhưng anh ta lại càng si mê không dứt.
Cũng là con người cả, vì sao tôi phải bận tối mắt tối mũi đến mức chẳng kịp ăn uống, còn anh ta lại có thể sống thoải mái tự do đến thế?
Tôi không hiểu… và cũng không phục.
Nên khi Từ Hiên cứ dai dẳng theo đuổi, tôi gật đầu đồng ý.
Từ Hiên rất ngốc.
Tôi bảo tôi không thích hàng hiệu phù phiếm không thực dụng, anh ta liền chuyển sang tặng tôi trang sức vàng — thứ có giá trị lưu giữ lâu dài.
Tôi nói tôi muốn tự tích góp hồi môn, anh ta liền chuyển tiền cho tôi hàng tháng.
Tôi nói mình muốn có một tương lai tươi sáng, thế là anh ấy không hề do dự, đưa tôi về nhà ra mắt.
Căn nhà lớn như thế, phòng khách sáng sủa, thoáng đãng như thế…
Sống với Từ Hiên quen rồi cuộc sống xa hoa, tôi không còn muốn quay lại cái phòng trọ nhỏ bé, tối tăm, ngột ngạt ấy nữa.
Từ Hiên mua cho tôi toàn dâu tây Đan Đông loại to như lòng bàn tay.
Còn dì kia lại mua loại bé tí xíu — có phải đang bóng gió rằng tôi là gái nhà nghèo không?
Tại sao nói rằng Từ Linh có thể ở đây lâu dài?
Chẳng phải là ám chỉ sau này tài sản cũng sẽ chia cho cô ta một nửa?
Chú Từ lì xì cho tôi tận 8.888 tệ, vậy mà dì ấy chỉ cho tôi đúng 1.001 tệ?
Bà ấy… xem thường tôi đến vậy sao?
Mẹ tôi bảo tôi ngốc.
Từ Hiên là gốc rễ của nhà họ Từ, chỉ cần nắm được thằng bé thì những người khác sẽ phải thỏa hiệp.
Bà nói, một người đàn ông có thật lòng yêu bạn hay không — phải nhìn vào số tiền sính lễ mà anh ta chịu bỏ ra.
Thế là tôi hết lần này đến lần khác thăm dò thái độ của anh, thử phản ứng của nhà họ Từ.
Cuối cùng, tôi đã dồn họ đến bước phải đuổi Từ Hiên ra khỏi nhà.
Lúc đó, tôi còn tưởng họ chỉ đang diễn trò.
Cho đến khi nhìn thấy bài đăng của Từ Linh trên mạng xã hội, tôi mới bắt đầu hoảng loạn.
Con vịt đã tới tay sao có thể để bay mất?
Tôi khuyên Từ Hiên quay về tranh giành tài sản, tôi dỗ dành anh ấy cùng tôi lừa gạt bố mẹ anh.
Chỉ cần là tôi nói ra, anh ấy thậm chí chẳng cần hỏi lý do đã gật đầu đồng ý.
Nhân lúc anh ấy về nhà, tôi tự biên tự diễn một màn sảy thai, khiến anh ấy vừa giận bố mẹ mình, vừa áy náy với tôi.
Tôi tưởng rằng, anh ấy sẽ biến đau thương thành động lực, giành lấy sản nghiệp nhà họ Từ.
Ai ngờ… điều chờ đón tôi không phải là cuộc sống phu nhân nhà giàu, mà là cặp còng số 8 sáng loáng của cảnh sát.
Rốt cuộc… sai ở đâu?
Tôi diễn tốt như thế, đến mức chính tôi còn tưởng mình thực sự yêu cái tên ngốc nghếch đó.
Vậy mà anh ấy lại phản bội tôi?
Cho đến khi mẹ của Từ Hiên xuất hiện…
Tôi mới hiểu — ngay từ khoảnh khắc nảy sinh ý nghĩ “chơi đùa” với Từ Hiên, tôi đã sai rồi.
Tôi thật ngu ngốc…
Tự tay đẩy người duy nhất từng yêu tôi bằng cả tấm lòng ra xa…
Có lẽ, đời tôi bắt đầu rẽ lối sang ngu muội — từ cái ngày mẹ sinh ra đứa em trai ấy.
Hết.