“Phì.” Lâm Gia Giai bật cười thành tiếng: “Từ Hiên ấy mà… đúng là ngu thật. Tôi mới nói ngon ngọt vài câu mà hắn đã cam tâm tình nguyện dâng hết mọi thứ cho tôi.”
“Cô biết không, phản ứng đầu tiên của nó khi biết cô là người trộm vòng tay, là quỳ xuống xin tôi bỏ qua cho cô, nói chính nó mới là người lấy trộm.”
Lâm Gia Giai thoáng sững người, gương mặt hiện lên nét đau khổ, rồi bật ra tiếng mắng: “Anh ta ngu thật!”
“Một đứa có thể đỗ vào đại học 985 thì ngu tới mức nào được chứ? Nếu có ngu, thì chỉ vì nó quá yêu cô mà thôi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, từng lời dằn rõ: “Tiếc là cô lại đẩy người yêu mình nhất ra xa. Cô nói xem, rốt cuộc ai mới là kẻ ngu?”
“Bà câm miệng!” Lâm Gia Giai như bị chạm vào nỗi đau, nhe răng trợn mắt gào lên.
“Ha… cô tốt nghiệp từ một ngôi trường danh giá, lẽ ra phải có tương lai sáng lạn. Nhưng cô lại muốn đi đường tắt, bám lấy con nhà giàu, giả ngây giả dại, làm như yếu đuối thuần khiết khiến Từ Hiên mê mệt không rời.”
“Cô dùng bao cao su bị đục lỗ để bẫy nó, mong có thai để đổi đời. Chỉ tiếc là không thành, liền dàn dựng với bệnh viện tư, giả vờ mang thai.”
Lâm Gia Giai trợn to mắt, ngỡ ngàng nhìn tôi không dám tin.
“Cô rất thông minh, làm việc gì cũng làm cho trót. Chỉ tiếc là sơ suất một chút — tờ giấy siêu âm mà Từ Hiên đăng lên đã để lộ tên bệnh viện. Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, cô mua chuộc được bác sĩ, chẳng lẽ tôi không mua được? Tôi chỉ cần chi nhiều hơn cô một chút, là đủ để bác sĩ trở mặt, phơi bày toàn bộ trò mèo của cô.”
Lâm Gia Giai run rẩy nhìn tôi: “Bà… bà bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào?”
“Có lẽ… là từ lúc cô từ chối trái dâu đầu tiên tôi đưa.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi mỉm cười nhàn nhạt, “Tôi nghi ngờ cô tiếp cận Từ Hiên là có mục đích, và sau đó, từng lời cô nói, từng việc cô làm, đều mang mục đích rõ ràng. Với một người đàn ông yêu cô, đó là mật ngọt. Nhưng với tôi – một kẻ đứng ngoài quan sát, chỉ cần tách lời cô ra phân tích, thì toàn là toan tính trắng trợn.”
“Thì sao? Thằng con ngu của bà không phải vẫn mê tôi đến c.h.ế.t sao? Dù tôi có phải ngồi tù thì đã sao? Hắn vẫn sẽ ngoan ngoãn đợi tôi ra.”
Tôi cười: “Lâm Gia Giai, cô biết mình sẽ bị tuyên án bao nhiêu năm không?”
“Cô trộm đồ có giá trị 28.000 tệ, đủ để bị truy tố hình sự. Nhưng cô đâu có dừng ở đó — cô còn tự biên tự diễn vụ ẩu đả, moi được của tôi 880.000 tệ tiền bồi thường. À, chưa kể đến vụ lừa đảo 50 triệu tệ không thành… Cô đoán xem, từng ấy tội chồng lên nhau, thì cô phải ở trong tù bao lâu?”
“Không! Không thể nào! Sao bà biết được? Là Từ Hiên phản bội tôi đúng không?!”
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, không nói một lời.
Lâm Gia Giai từ hoảng loạn dần hóa điên, cười gằn:
“Ha! Cái đồ đàn ông khốn nạn ấy! Nói yêu tôi, vậy mà đến lúc mấu chốt lại dám phản bội!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi tưởng cô yêu nó lắm mà?” – tôi hỏi.
“Yêu? Yêu có ăn được không? Tôi chỉ hận hắn thôi!”
“Tại sao tôi phải chạy vạy khắp nơi để kiếm sống, còn hắn thì tiêu tiền như nước? Ngay từ đầu tôi tiếp cận hắn chỉ là để vui chơi, ai ngờ thằng ngốc đó lại dễ lừa đến vậy — mua túi cho tôi, mua quần áo cho tôi, cho tôi tiền tiêu… khiến tôi được sống một cuộc sống xa hoa mà trước nay chưa từng dám mơ.”
“Khó khăn lắm mới leo được lên một cái cây to như vậy, sao tôi có thể buông tay? Tôi dỗ dành hắn, khiến hắn tin rằng không cưới tôi thì không được. Tôi muốn làm phu nhân nhà giàu, tôi muốn đứng trên đỉnh kim tự tháp! Nếu không phải tại mấy người cản đường, sao tôi lại rơi vào bước đường hôm nay?”
“Tôi cũng từng muốn chậm rãi, từ từ đi lên. Nhưng vợ chồng bà lại không trọng nam khinh nữ, lại muốn chia một nửa gia sản cho Từ Linh? Dựa vào đâu chứ? Tất cả phải là của tôi!”
“Bà coi thường tôi, chỉ lì xì cho tôi có 1.001 tệ, hứ, nói ra để người ta cười c.h.ế.t mất! Vậy thì tôi chỉ có thể tự mình lấy một món quà ra mắt… xứng đáng hơn!”
“Tiền sính lễ, ai bảo bà đồng ý nhanh như vậy? Không vặt thêm chút lông cừu, chẳng lẽ để phần cho Từ Linh à? Ha ha ha…”
“Tất cả là do Từ Hiên ngu ngốc, tranh không nổi gia sản, còn phải nhờ một người ngoài như tôi bày mưu tính kế. Hắn không chỉ ngu mà còn tự mãn, tưởng mình là công tử nhà giàu là có thể lên mặt. Nếu không có nhà họ Từ chống lưng, hắn chẳng là cái thá gì! Ha ha ha…”
Lâm Gia Giai như kẻ điên, ngửa mặt cười lớn. Cười đến cuối cùng, khóe mắt lại ứa ra giọt lệ.
Tôi thọc tay vào túi, cắt cuộc gọi.
Đợi đến khi Lâm Gia Giai cười đủ rồi, tôi mới chậm rãi mở miệng:
“Không thể không thừa nhận, cô đúng là một tay ‘pha trà’ thượng hạng. Đám trà xanh ngoài kia so với cô chỉ như múa rìu qua mắt thợ. Cô lừa dối Từ Hiên đến mức triệt để, nhưng còn cô thì sao? Chẳng phải chính cô cũng bị mẹ mình lừa từ nhỏ đấy sao?”
“Không! Bà nói bậy!” – Lâm Gia Giai hét lên.
Tôi cười khẩy:
“Nhìn cô thuần thục làm việc nhà như vậy, chắc ở nhà làm cũng không ít nhỉ? Bố mẹ cô luôn miệng nói đã nuôi cô ăn học đến đại học, nhưng học phí là cô vay nợ, sinh hoạt phí là do cô rửa bát, phát tờ rơi để kiếm. Còn em trai cô thì sao? Được họ nuôi nấng trắng trẻo mập mạp, đối lập hoàn toàn với cô.”
“Không phải vậy! Mẹ tôi yêu tôi! Mẹ chỉ muốn rèn luyện tôi, muốn tôi độc lập!”
“Độc lập? Nực cười. Phụ nữ độc lập là tự mình phấn đấu cho tương lai. Còn mẹ cô thì bảo cô đi quyến rũ đàn ông, nương nhờ đàn ông để leo lên cao.”
Lâm Gia Giai điên cuồng lắc đầu: “Không phải! Không phải như vậy! Bà ấy chỉ muốn tôi sống tốt hơn!”
“Vì muốn cô sống tốt hơn? Vậy sao lại mừng rỡ khi moi được một khoản sính lễ khổng lồ từ nhà họ Từ? Số tiền đó là để dưỡng già cho bố mẹ cô à? Cô thử đoán xem, tại sao họ đã lớn tuổi rồi còn cố sinh thêm con? Cô thử nghĩ xem, ai đã nhồi nhét vào đầu cô tư tưởng trọng nam khinh nữ? Và rồi, cô đoán thử xem, khi tiền sính lễ và quyền điều hành trạm dịch vụ rơi vào tay bố mẹ cô, sau này sẽ trở thành tài sản của ai?”