Sinh Lễ 8,88 Triệu Tệ Có Quá Đáng Không Nhỉ?

Chương 6



 

Từ Hạc Xuyên chỉ thản nhiên đáp:

 

“Bố với mẹ đang cố gom đủ tiền sính lễ cho con đấy. Con nên tiết kiệm chút đi, chẳng lẽ đến lúc cưới lại không đủ tiền lấy vợ?”

 

“Mẹ ơi! Mẹ bảo cô Vương qua nhà Gia Giai giúp với, dạo này cô ấy nghén, ăn uống không vô. Mà cô Vương nấu ăn ngon, mẹ tiện thể mua ít tổ yến với hải sâm, bảo cô ấy mang qua nhé!”

 

Tôi lạnh giọng đáp:

 

“Mẹ mày dạo này đau bao tử, chỉ ăn được đồ cô Vương nấu. Mày định đẩy cô ấy đi để bỏ đói mẹ mày đấy à? Còn tổ yến với hải sâm, mày tính tiền ở đâu ra? Tiền mua bộ nữ trang năm món còn chưa gom đủ, Maldives còn đi nổi không?”

 

“Chị ơi! Bộ trang sức kim cương Bắc Cực tháng trước chị mua đó, tặng cho Gia Giai được không? Dạo này bố khoá thẻ của em, lâu rồi em không tặng quà xa xỉ cho cô ấy.”

 

Từ Linh nghe xong thì cười khẩy:

 

“Hay nhỉ? Gia sản nhà họ Từ đều là của em, đến bộ trang sức của chị em cũng đòi nốt? Em còn là người không? Em quên hồi nhỏ bố mẹ bận việc, ai là người thay bỉm, bón cơm, chăm từng cơn sốt cho em hả? Em sống kiểu gì mà cạn tình đến vậy?”

 



 

Cứ như vậy, Từ Hiên bắt đầu dịu xuống.

 

Có lẽ Lâm Gia Giai cũng nhận ra cái miệng há quá lớn của mình đã khiến nhà họ Từ dè chừng. Những yêu cầu mà cô ta từng háo hức đưa ra, nay lại giống như tự mình ném đá vào chân — chẳng hưởng được gì, chỉ làm không khí thêm nặng nề.

 

Nhưng…

 

“Trà xanh cao cấp” vẫn là trà xanh cao cấp.

 

Mấy chiêu trò cỏn con như thế, với cô ta chẳng đáng gì cả.

 

Biết bỏ con tôm mới câu được cá lớn — cô ta, chắc chắn không dừng lại ở đây.

 

Nhà hàng được chọn để gặp mặt bên thông gia là do chính Từ Hiên đặt — một phòng tiệc lớn với bàn tròn đủ chỗ cho 30 người.

 

Nhưng chỗ ngồi thì quá nửa đã bị chiếm bởi đủ loại cô dì chú bác họ hàng bên nhà họ Lâm.

 

Bố mẹ Lâm Gia Giai ngồi khoanh tay ở vị trí trung tâm, ngẩng đầu ưỡn ngực, đón nhận những lời tâng bốc từ đám họ hàng như thể mình là bậc vương hầu.

 

Về phía nhà tôi, ngoài tôi, Từ Hạc Xuyên và Từ Linh, tôi còn dẫn theo một người bạn lâu năm — Thẩm Dật, cô ấy là luật sư, cũng là một người bạn đáng tin cậy của tôi.

 

Còn Từ Hiên?

 

Cậu quý tử nhà tôi lúc ấy đang khom người đứng cạnh bố vợ tương lai, rót rượu, dọn đồ ăn, dáng vẻ chẳng khác gì một gã hầu đang phục vụ “tiểu bá vương”.

 

Chúng tôi vừa bước vào cửa, còn chưa kịp ngồi xuống, thì ông Lâm đã đập mạnh ly xuống bàn, mở miệng là mắng như tát nước:

 

“Nhà họ Từ các người cũng tài thật đấy, dạy dỗ ra được cái kiểu con trai thế này! Còn chưa cưới hỏi gì mà đã để con gái người ta bụng to vượt mặt!”

 

Tôi mỉm cười, chỉnh lại váy dưới ghế rồi ung dung ngồi xuống, giọng bình thản nhưng không kém phần sắc bén:

 

“Ông thông gia nói đùa rồi. Hai đứa nó yêu nhau là chuyện tình cảm tự nguyện, ông nói như thể A Hiên nhà tôi ép buộc con gái ông vậy. Nếu cô Gia Giai nhà ông không đồng ý, chẳng lẽ A Hiên rút d.a.o kề cổ bắt cô ta nằm xuống chắc?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lẽ không ngờ tôi lại phản pháo thẳng thắn như vậy, khí thế mà ông Lâm cố gắng tích tụ từ đầu buổi lập tức xẹp lép.

 

Ông ta há miệng vài lần mà không thốt nổi lấy một câu hoàn chỉnh.

 

Suy cho cùng — tôi và Từ Hạc Xuyên đã lăn lộn thương trường cả đời. Không có khí chất trời sinh, sao có thể điều hành một công ty đứng vững bao năm?

 

Thứ này không phải cứ gồng mình lên là có. Ông Lâm có cố làm ra vẻ quyền uy cỡ nào, vẫn chỉ là trò diễn vụng về trong mắt người từng trải.

 

Tôi liếc qua bàn tiệc xa hoa — cua hoàng đế, bào ngư, cá mú sao đỏ… đầy ắp sơn hào hải vị.

 

Rồi lại liếc sang đám họ hàng nhà họ Lâm — đang cắm cúi ăn như hổ đói — đến Từ Hạc Xuyên cũng không kìm được mà lộ ra nét mặt khinh khỉnh hiếm thấy.

 

Trước khi đến đây, anh ấy còn nói: “Phải cho họ một cơ hội.”

 

Không biết giờ phút này… anh ấy có thấy lời đó là sai lầm không.

 

Tôi lên tiếng, nhẹ nhàng mà dứt khoát:

 

“Thưa ông bà thông gia, hôm nay chúng ta đến đây là để bàn chuyện cưới xin của A Hiên và Gia Giai. Nếu đã chịu ngồi xuống bàn, có nghĩa là đôi bên đều chấp nhận hiện thực — thế thì hà tất phải vòng vo châm chọc làm gì?”

 

Từ Hạc Xuyên cũng nghiêm mặt, giọng trầm hơn vài phần:

 

“Nếu bên đó vẫn muốn tiếp tục bàn chuyện, thì chúng tôi sẵn sàng thương lượng rõ ràng. Còn nếu thấy A Hiên làm sai — vậy thì thôi, mỗi bên dẫn con mình về dạy lại, nhà tôi đưa một khoản đền bù danh dự, từ nay hai nhà coi như không quen biết.”

 

Nghe đến đây, cả đám nhà họ Lâm lập tức xẹp xuống như bong bóng bị chích thủng.

 

Không dám làm cao nữa, bà Lâm vừa nhéo tai chồng vừa cười giả lả, vừa bắt đầu nhiệt tình mời mọc chúng tôi ăn uống.

 

Đúng là… sinh ra được Lâm Gia Giai, nhà họ Lâm cũng chẳng ngốc nghếch gì.

 

Tiền đền bù có cao mấy cũng chỉ là một lần duy nhất.

 

Nhưng nếu bám được vào nhà họ Từ, thì sẽ có thể nằm trên núi vàng mà hưởng cả đời.

 

Bữa cơm hôm đó đúng nghĩa là một màn hỗn loạn.

 

Từ Hiên thì chạy đông chạy tây, rót rượu từng bàn cho họ hàng nhà họ Lâm, y như một đứa bồi bàn lễ phép nhưng vô hồn.

 

Còn chúng tôi — bốn người ngồi im. Không phải vì không đói, mà là vì trên bàn toàn món sang, nhưng nhìn đám người kia chọc ngoáy, gắp lộn, bốc tay không chút kiêng dè, đến hình dạng món ăn cũng bị tàn phá chẳng còn nhận ra nổi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Muốn ăn… thật sự cũng không biết phải gắp vào đâu.

 

Thấy bố mẹ Gia Giai ăn đã no nê, tôi hít một hơi thật sâu, đi thẳng vào chủ đề chính của hôm nay:

 

“Ông bà thông gia, về chuyện cưới xin của A Hiên và Gia Giai, mấy ngày nay nhà tôi cũng đã cân nhắc rất kỹ các yêu cầu từ bên nhà các vị. Nếu đôi bên đều vì hạnh phúc của con cái, thì—”

 

“Khoan đã!” — ông Lâm vội cắt lời.

 

“Mấy cái yêu cầu trước đó… là do Gia Giai bốc đồng, nói linh tinh thôi.”