Sinh Lễ 8,88 Triệu Tệ Có Quá Đáng Không Nhỉ?

Chương 8



 

Chúng tôi không cần nó nuôi, nhưng cũng không có nghĩa là không cần con cái biết quan tâm.

 

“Từ Hiên! Em có biết em đang nói cái gì không?”

 

“Em dám mở miệng ra nói bố mẹ mình như vậy à?” — Từ Linh cuối cùng không nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy, lên tiếng vì bố mẹ.

 

“Im đi!” — Từ Hiên gắt, như thể mất hết lý trí hoặc bị nhà họ Lâm tẩy não hoàn toàn.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Một đứa con gái sau này cũng phải gả đi, lấy tư cách gì mà xen vào chuyện nhà họ Từ?”

 



 

“Con bé có tư cách!”

 

“Chị của con đương nhiên là có tư cách!” — Tôi lạnh giọng đáp, rồi nhẹ nhàng ra hiệu cho Thẩm Dật.

 

Cô ấy lập tức mở cặp tài liệu, rút ra một bản văn bản được kẹp cẩn thận trong bìa cứng.

 

“Theo yêu cầu của thân chủ tôi,” Thẩm Dật điềm tĩnh nói, “tôi đã soạn một bản di chúc tạm thời. Nay xin công bố nội dung như sau: Bà Châu Thu Cầm và ông Từ Hạc Xuyên là vợ chồng hợp pháp — tự nguyện tuyên bố: Sẽ chuyển nhượng toàn bộ 12 căn hộ, 7 mặt bằng kinh doanh, cùng với 50 triệu tệ tiền mặt cho con gái là Từ Linh vô điều kiện.”

 

“Toàn bộ 5 trạm giao nhận đứng tên ông Từ Hạc Xuyên, sau khi ông qua đời, cũng sẽ do Từ Linh thừa kế.”

 



 

Khi những con số được đọc ra rành rọt — cả phòng ăn im bặt.

 

Đám người nhà họ Lâm há hốc miệng, trông như có thể nhét vừa cả quả trứng ngỗng.

 

Ngay cả Từ Hiên cũng choáng váng đến vỗ mạnh lên bàn, trừng mắt:

 

“Còn con thì sao?”

 

Tôi ngước mắt nhìn nó, lạnh lùng đến không chút rung động:

 

“Con à?” — tôi cười nhạt.

 

“Từ Hiên, con đã trưởng thành rồi — cũng đến lúc phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.”

 

“Bắt đầu từ hôm nay, mẹ và con chính thức cắt đứt quan hệ mẹ con. Toàn bộ tài sản mà con đang sử dụng — từ căn nhà con đang ở, xe con đang lái — chúng ta sẽ thu hồi lại toàn bộ. Từ nay trở đi, chúng ta chỉ có duy nhất một đứa con là Từ Linh. Toàn bộ di sản của nhà họ Từ đều thuộc về nó. Và cũng như vậy, chúng ta không cần con lo chuyện dưỡng già.”

 

“Rầm!”

 

Chai rượu trên tay Từ Hiên rơi xuống đất vỡ tan.

 

Tôi nhìn nó, giọng không đổi:

 

“Con không phải rất yêu Lâm Gia Giai sao? Bố mẹ đã dốc hết sức nuôi dạy con nên người, bây giờ con hãy tự mình dùng đôi tay mà nuôi gia đình nhỏ của con đi. Gia đình Gia Giai rất hài lòng với chàng rể như con — vậy thì cứ đến ở rể nhà họ Lâm, làm chàng rể gương mẫu đi. Không chỉ giúp Gia Giai có ‘cảm giác an toàn tuyệt đối’, mà còn có thể hiếu thuận với bố mẹ vợ, khiến họ mát lòng mát dạ.”

 

Tôi liếc sang phía vợ chồng họ Lâm, cười nhạt:

 

“Tôi tin chắc hai người sẽ rất vui lòng.”

 



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Từ cái đêm buổi tiệc tan vỡ không vui ấy, đã hơn ba tháng trôi qua.

 

Ba tháng này, nhà họ Lâm hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh nào.

 

Còn Từ Hiên thì có vẻ đang cố “gây chiến” ngược lại với chúng tôi — liên tục khoe ảnh hạnh phúc với Lâm Gia Giai trên vòng bạn bè.

 

[Hôm nay vợ xuống bếp, nấu cho tôi một bữa cơm đầy đủ màu sắc và hương vị, ngon quá trời. Từ một cô gái được nâng như trứng, chẳng dính giọt nước mùa xuân nào — giờ đã quen tay rửa rau nấu nướng vì tôi. Vợ ơi, em vất vả rồi.]

 

Ảnh đính kèm: một đĩa rau muống xào dầu nhạt nhẽo, một đĩa trứng xào hành tây lổn nhổn, cùng một bát canh cà chua đậu phụ trông chẳng có gì đặc biệt.

 

Không dính giọt nước mùa xuân?

 

Thế hồi đại học Gia Giai rửa bát thuê kiếm tiền học phí, tay cô ta dính phải gì? Nước hoa? Hay nước thần?

 

[Hôm nay đi khám thai, bác sĩ nói em bé phát triển rất tốt, còn bảo là cực kỳ đẹp trai. Vợ ơi, em chịu khổ rồi.]

 

Ảnh đính kèm là ảnh siêu âm 3D, giấy siêu âm ghi rõ tên một bệnh viện tư nhân nhỏ xíu ở quê nhà Gia Giai.

 

Tấm hình siêu âm ấy… thai nhi nhìn không khác gì một sinh vật ngoài hành tinh.

 

Cũng phải công nhận — bác sĩ này diễn quá giỏi.

 

[Hôm nay tiếp tục cố gắng làm việc kiếm tiền mới được. Tôi muốn xây một mái ấm hạnh phúc cho bảo bối lớn và bảo bối nhỏ của mình.]

 

Ảnh đính kèm là một chiếc xe điện cũ kỹ buộc một chiếc mũ bảo hiểm shipper Meituan.

 

Tốt nghiệp đại học 985, vậy mà giờ lăn lộn đi giao đồ ăn — Gia Giai là đang gấp đến mức nào mà phải “vắt kiệt” chồng mình như vậy?

 

Tôi chỉ cười lạnh, sau đó bảo con gái Từ Linh đăng vài cái story riêng tư, để chế độ chỉ mình Từ Hiên nhìn thấy.

 

[Cảm ơn bố mẹ đã tặng con căn biệt thự hướng biển siêu to siêu đẹp. Từ nay, con sẽ ở đây cùng hai ông bà già dễ thương này để an hưởng tuổi già cùng họ.]

 

[Vừa ghé Paris, lại bay sang Maldives, mệt thật sự. Chỉ muốn nằm ườn kiểu lười biếng trong nhà nghỉ ngơi. Nhưng mẹ nói, hai năm nữa là tôi phải tiếp quản công việc của bố rồi — nên tranh thủ đi chơi cho đã. Thôi thì… tuần sau miễn cưỡng bay một chuyến Bali vậy.]

 

[Hôm nay đi xem mắt, anh ấy khá đẹp trai. Nhưng mà — anh ta không chịu về làm rể nhà gái, nên tôi từ chối ngay. Mẹ bảo, nếu thực sự là tình yêu đích thực, thì chỉ cần sinh con mang họ Từ là được, không ép phải về làm rể. Nghe xong tôi ại có động lực yêu đương rồi nè.]

 



 

Tôi không biết tâm trạng Từ Hiên sẽ ra sao khi đọc mấy dòng đó.

 

Nhưng tôi biết chắc một điều: Nhà họ Lâm — tuyệt đối không thể tiếp tục nhịn nổi nữa.

 

Chưa hết tháng thứ tư, Từ Hiên đã quay về rồi.

 

Quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù, nó quỳ gối ngay giữa phòng khách, vừa khóc vừa sụt sùi như mưa gió tháng Bảy.

 

“Bố mẹ ơi, con sai rồi! Con thật sự sai rồi!”

 

“Con bị mê muội đến lú lẫn, còn tưởng Gia Giai là người đơn thuần thiện lương, là chân ái của đời con. Mấy tháng qua chịu đủ thứ khổ cực, giờ con mới hiểu: Người yêu thương con nhất, chỉ có bố mẹ mà thôi!”

 

“Cô ta không cho con đi thực tập hay làm việc đàng hoàng, cứ ép con phải chạy giao hàng để kiếm tiền nhanh. Lúc con mệt quá, chạy ít đơn, cô ta liền mắng con, thậm chí còn… động tay động chân.”