Sinh Lễ 8,88 Triệu Tệ Có Quá Đáng Không Nhỉ?

Chương 9



 

“Con thực sự chịu không nổi kiểu sống này nữa rồi. Hồi đó con không biết điều, không hiểu nỗi khổ mưu sinh ngoài xã hội. Giờ con biết rồi, đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng…”

 

“Bố mẹ ơi, xin tha thứ cho đứa con bất hiếu này một lần thôi. Con hứa sẽ không làm kẻ u mê vì tình nữa đâu!”

 

Nhìn dáng vẻ thành khẩn sám hối của hắn, Từ Hạc Xuyên cũng hơi cảm động.

 

“Giờ con về rồi… Thế còn Lâm Gia Giai với đứa nhỏ trong bụng, con tính sao?”

 

Từ Hạc Xuyên vừa dứt lời, Từ Hiên lập tức ngồi bật dậy.

 

“Con nghĩ kỹ rồi. Chờ đứa nhỏ ra đời, nếu bố mẹ không chê, con sẽ đón về nuôi, coi như bù đắp cho Gia Giai một khoản tiền. Còn nếu bố mẹ khó chấp nhận, thì mỗi tháng con sẽ gửi tiền chu cấp cho hai mẹ con cô ta sống qua ngày.”

 

Tôi và Từ Hạc Xuyên chỉ biết thở dài.

 

Dẫu gì cũng là con ruột, thấy nó chịu quay đầu là bờ, chúng tôi coi như mặc định đồng ý.

 

Từ ngày về nhà, Từ Hiên khác hẳn bộ dạng thiếu gia ăn chơi trước kia.

 

Pha trà, rót nước, hỏi han ân cần, còn chu đáo hơn cả con gái rượu Từ Linh.

 

Dẫu sao cũng là trai đã tốt nghiệp đại học, suốt ngày rúc trong nhà thì không ổn.

 

Tôi bàn với ông Từ, quyết định chuyển một điểm giao hàng trong hệ thống của Từ Hạc Xuyên sang cho Từ Hiên đứng ra quản lý, coi như cho nó tập làm ăn.

 

Từ Hiên đúng là cũng biết cố gắng, mới về nhà có một tháng, mà đã quản lý điểm giao hàng đâu ra đấy, ra dáng lắm.

 

Nhưng… cũng chỉ được đúng tháng đầu tiên.

 

Vợ chồng tôi còn chưa kịp mừng, thì điểm giao hàng đã bắt đầu lủng như rổ rá.

 

Đầu tiên là chuyện nhân viên.

 

Thái độ phục vụ tệ hại, làm khách bực mình, cãi nhau rồi… xông vào đánh người.

 

Khách bị đánh chảy m.á.u mũi, m.á.u me đầy mặt.

 

Cuối cùng phải bồi thường 880.000 tệ mới dàn xếp xong.

 

Chưa kịp hết bàng hoàng, lại lan ra tin đồn: Nhân viên trong điểm giao lợi dụng chức vụ, lén lút rình xem hàng hóa trong các kiện hàng, thấy cái nào vừa mắt thì bèn “xài ké” hoặc “chôm chỉa”.

 

Từ Hạc Xuyên tức muốn nổ phổi:

 

“Con làm cái trò gì vậy hả? Sự việc to thế này rồi mà đến giờ con mới chịu mở miệng?”

 

Cái điểm giao mà Từ Hiên được giao quản lý, nằm giữa hai khu dân cư, tổng cộng hơn 50 tòa nhà, lượng đơn hàng cực kỳ lớn.

 

Ông Từ vì muốn rèn luyện thằng con, mới cắn răng nhường lại chỗ này.

 

Ai ngờ Từ Hiên không gánh nổi, lại còn làm mất mặt bố mình đến cỡ này.

 

Từ Hiên ôm đầu, ngồi xụp xuống sofa, vẻ mặt vừa hối hận vừa bất lực:

 

“Bố à, mấy món mất lúc trước đều là đồ nhỏ, con nghĩ tự mình điều tra là được. Dù sao cũng toàn nhân viên cũ dưới tay bố, con không dám làm lớn chuyện, sợ đánh rắn động cỏ. Ai ngờ con nhịn mãi, tụi nó lại được đà làm càn…”

 

Lần này thì không còn là mấy món lặt vặt nữa.

 

Khách mất một bộ trang sức ruby và kim cương trị giá 5 triệu tệ.

 

Camera giám sát ghi rõ rành rành cảnh hàng nhập kho — Nhưng tuyệt nhiên không thấy cảnh xuất kho.

 

Điều đó có nghĩa là… nếu không tìm ra kẻ trộm, thì điểm giao phải bồi thường gấp mười lần – 50 triệu tệ.

 

Từ Hạc Xuyên nghiến răng, phun ra hai chữ: “Báo công an!”

 

Không phải vì nhà tôi không bồi nổi cái khoản này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng… từ trước tới giờ, ông Từ chinh chiến thương trường, chưa từng chịu thua thiệt kiểu này.

 

Đến tận tuổi trung niên, lại bị ngã sấp mặt một cú đau điếng, đúng là nuốt không trôi cục tức này.

 

“Không! Không được!” – Từ Hiên bật dậy như lò xo.

 

Thấy tôi và bố nó nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt hắn chợt yếu đi hẳn.

 

“Nếu báo công an… chẳng khác nào thừa nhận là điểm giao của nhà mình có vấn đề. Vậy sau này ai còn dám gửi đồ ở đây nữa…”

 

“Hơ, không báo công an? Mày nghĩ mình tự điều tra ra à? Nếu làm được thì giờ tao đâu phải đứng đây dọn đống bầy hầy cho mày nữa!” Từ Hạc Xuyên cười lạnh, giọng nghiến qua kẽ răng.

 

“Phải báo công an. Chỉ có điều tra ngay, tóm được thủ phạm, mới có thể truy lại đồ đã mất. Bằng không, đợi đến lúc tang vật bị xử lý xong xuôi, muốn đối chứng cũng chẳng còn gì. Dù cuối cùng không tra ra, vẫn phải bồi thường! Không chỉ là danh tiếng của cái trạm giao hàng này, mà là thanh danh của cả nhà họ Từ!”

 

“Nếu đã bồi thường, thì phải bồi đường đường chính chính, dưới sự chứng kiến của công an, để khách hàng thấy được thành ý và trách nhiệm của chúng ta!”

 

Ngay sau đó, công an lập tức vào cuộc điều tra.

 

Từng nhân viên trong điểm giao đều bị gọi lên thẩm vấn.

 

Nhưng điều kỳ lạ là — Không tìm ra bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào.

 

Toàn bộ video giám sát nửa tháng gần đây vẫn còn nguyên.

 

Không hề có dấu vết bị cắt ghép, xóa sửa.

 

Quy trình nhập kho rất nghiêm ngặt: Kiện hàng vào sẽ được máy quét mã xác nhận.

 

Ra kho phải có mã nhận hàng do khách cung cấp, quét qua máy xác thực mới lấy được.

 

Đây gần như là hình thức quản lý tiên tiến nhất hiện nay.

 

Mỗi kiện hàng đều có một mã khác nhau, toàn bộ do máy móc kiểm soát.

 

Không thể xảy ra chuyện lấy nhầm, hay cố tình lấy thêm.

 

Thời gian cứ thế trôi qua,

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Từ Hạc Xuyên càng lúc càng sốt ruột, khó chịu thấy rõ.

 

Còn trong đầu tôi… bỗng dưng hiện lên một cụm từ khiến lòng bàn tay lạnh ngắt:

 

“Kẻ trộm là người bên trong”

 

“Tự lấy của nhà”

 

Không thể nào!

 

Từ Hiên tuyệt đối không phải loại người đó!

 

Từ nhỏ đến lớn, dù vợ chồng tôi bận bịu trăm công nghìn việc,

 

Nhưng cũng luôn dạy con nên người: Tuyệt đối không được tham lam trộm cắp, dù chỉ một cây bút.

 

Hơn nữa, nó vừa mới về nhà,

 

Tôi và bố nó đã giải băng tài khoản ngân hàng của nó, muốn gì cũng có.

 

Không thể nào nó lại thiếu tiền đến mức làm chuyện như vậy.

 

Vậy rốt cuộc là… sai ở đâu?

 

Trong đầu tôi chợt loé lên một tia suy nghĩ.

 

Nhưng vì quá rối, tôi không kịp nắm bắt, cơ hội tuột mất, mọi chuyện lại rơi vào bế tắc.