Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi

Chương 44: Bộ lạc người rừng (4)



【Tôi chịu bà chị này rồi!】

Đám người rừng dĩ nhiên chẳng hiểu họ đang nói gì, chỉ thấy màng nhĩ mình sắp bị tiếng khóc kia xé rách, thế là tên cầm đầu làm một động tác ra hiệu.

Hai tên lập tức hiểu ý, đi tới hai bên Lương Tư Tư, một trái một phải nhấc bổng cô ta lên, đồng thời còn lấy tay bịt chặt miệng.

“Ưm ưm~” Lương Tư Tư theo bản năng giãy giụa, miệng không thể phát ra âm nào khác.

Người rừng ai nấy đều cao to, lực lưỡng, so với họ thì Lương Tư Tư trông nhỏ bé chẳng khác gì con búp bê. Chỉ cần một tay nhấc lên, chân cô ta không còn chạm được mặt đất, chỉ có thể liều mạng đạp loạn trong không trung.

“Đáng đời!” Giang Dã hoàn toàn đồng tình với cách làm của bọn họ.

Người phụ nữ này sớm nên bị bịt miệng lại, đỡ làm nhức đầu người khác.

Thủ lĩnh nhìn đám “vật lạ” (người) trước mắt, gật gù tỏ vẻ hài lòng, sau đó ra hiệu cho mọi người quay về bộ lạc.

Trước khi rời đi, mấy tên không phải áp giải người còn hứng thú đi quanh, sờ soạng đồ đạc, rồi thẳng tay cuỗm đi phần lớn, trong đó bao gồm cả hai cái máy quay.

Vì chưa bao giờ thấy qua những thứ này, một tên cầm máy quay dí sát mặt lại xem. Nhìn trái, nhìn phải, ngửa lên, cúi xuống, vẫn chẳng hiểu nổi, cuối cùng thì vác thẳng lên vai.

Trong lúc đó, khán giả trong phòng livestream thì bị khuôn mặt phóng to bất ngờ kia dọa cho hồn vía lên mây.

Vốn dĩ đã đủ kinh dị, nay hắn còn dí sát vào ống kính, y như thể khuôn mặt ấy xuyên thẳng qua màn hình, xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.

Cả đám đều hoảng loạn hét ầm lên!

【Vãi, hù c.h.ế.t bố rồi.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

【Đm, cái mặt bôi vẽ này rợn quá!】

【Tôi là đàn ông mà còn sợ muốn tè ra quần, thương cho mấy cô gái đang xem livestream quá.】

【Tôi suýt lên đường tại chỗ, còn tưởng mình vừa thấy Hắc Vô Thường! Hu hu hu~】

【Nói chứ, Niên Thần với Hạ Tầm Song biến đâu rồi? Hai người đó không phải trốn đi hẹn hò rồi chứ? Cả đống camera mà chẳng thấy bóng dáng.】

Lúc này, thủ lĩnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiếc đèn năng lượng mặt trời treo trên giàn gỗ. Vì chưa từng rời khỏi khu rừng này, hắn chưa bao giờ thấy thứ gì như vậy.

Thế là hắn lập tức coi cái “đèn” kia như thần vật, bỗng quỳ sụp xuống dập đầu một cái.

Đứng dậy, hắn muốn mang vật thần kỳ này về bộ lạc. Nhưng có lẽ do cách lấy quá thô bạo, cái đèn năng lượng mặt trời bỗng phát ra một tiếng “Bùm!” rồi nổ tung.

Thủ lĩnh phản xạ nằm rạp xuống đất, mấy tên phía sau cũng sợ đến mức chạy trốn thục mạng, nhanh chẳng khác gì khỉ, chớp mắt đã mất hút.

Mãi mấy giây sau, thủ lĩnh mới run rẩy ngẩng đầu, bởi vì đèn nổ ngay trong tay nên bàn tay hắn tê rần cả lên. Hắn tức giận đến mức gào rú “A ba a ba” một trận.

Đừng nói mấy tên còn ở trong trại, ngay cả nhóm 12 người đang áp giải “Gia tộc Rừng rậm” cũng bị tiếng nổ bất ngờ kia dọa cho giật bắn.

Cả bọn đồng loạt khom lưng xuống, siết chặt vũ khí trong tay, căng thẳng đề phòng nhìn về phía trại.

Nhóm Giang Dã đi ra xa, thấy cảnh này liền không nhịn được cười phì ra. Dù có hơi thất đức, nhưng thật sự nhịn không nổi.

Ngay cả Kỳ Mạt, người vốn dĩ luôn điềm đạm, cũng không kìm được khóe miệng nhếch lên.

“Một cái đèn mà dọa họ thành ra thế kia. Xin lỗi... tôi biết mình không nên cười... nhưng mà ha ha ha ha...” Giang Dã cười đến nỗi nước mắt trào ra, hoàn toàn quên mất tình cảnh hiện tại của chính mình.