Có lẽ vì cười quá mức ngông cuồng, chẳng mấy chốc cổ anh liền bị thứ gì đó kề sát.
Cảm giác lạnh lẽo băng giá, chẳng cần nhìn cũng biết đó chắc chắn là cung tên.
Vì để giữ mạng, Giang Dã chỉ đành cố gắng kìm nén nụ cười trên mặt.
Tộc trưởng Triệu ở bên cạnh cũng ra sức nhịn cười, thậm chí không tiếc tự véo mạnh vào bắp đùi mình, miệng còn lẩm bẩm đọc bảng cửu chương, mãi mới đè nén được nụ cười xuống.
Không còn cách nào khác… ông ta càng muốn giữ lấy mạng sống hơn!
【Ha ha ha ha bọn người rừng này trông ngốc nghếch quá, cười c.h.ế.t mất thôi…】
【Trong tình cảnh sống còn thế này, tổ đạo diễn c.h.ế.t hết rồi sao? Không mau đến giải cứu đi à?】
【Anh Dã thật thảm, chẳng biết đã bị đe dọa bao nhiêu lần rồi, có thể nào nghiêm túc hơn không, coi chừng toi mạng đấy, tôi sẽ rất buồn đó, ok?】
【Niên thần ơi Niên thần, mau ra cứu anh Dã với!】
【Thật sự sốt ruột c.h.ế.t đi được, chương trình quay ở nước ngoài, còn chẳng thể gọi cảnh sát nữa chứ!】
Một nhóm người rừng đến nhanh mà đi cũng vội, thậm chí không hề kinh động đến tổ chương trình.
Phó đạo diễn đang trực đêm ngồi trước màn hình giám sát, lúc này gục đầu ngủ say như chết, còn ngáy như sấm rền, làm sao biết được cả “gia tộc rừng rậm” đều bị người rừng bắt đi.
Đúng lúc này, từ trên một cây to có hai bóng người nhảy xuống, hai chân hạ xuống đất cực kỳ vững vàng. Cái cây ấy vốn dĩ chẳng phải chỗ ngủ thường ngày của họ.
Ống kính máy quay được cố định trên cây, vừa khéo bắt trọn hình ảnh hai người.
【Aaaa cuối cùng Niên thần của tôi cũng xuất hiện rồi, may mà thoát nạn!】
【Cặp đôi leo cây này đúng là đỉnh quá haha, chẳng lẽ bọn họ đang hẹn hò trên cây sao?】
【Hẹn hò trên cây?? Không hiểu nên mới hỏi, trên cây có thể ss được không vậy?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【Niên thần chắc cả đời cũng không ngờ, nhờ thói quen leo cây mà thoát khỏi mắt người rừng, lần này lại phải thương cảm cho anh Dã một đợt nữa.】
【Khuyên thật lòng mọi người đừng ghép cặp lung tung, loại như Hạ Tầm Song, Niên thần còn chẳng thèm để mắt tới.】
Hạ Tầm Song sớm đã đoán ra, Lương Tư Tư con hồ ly đó thế nào cũng đ.â.m cô một d.a.o sau lưng, nên thừa dịp mọi người đã ngủ say, cô đổi sang một cây khác.
Vốn ban đầu trên cây ấy chỉ có một mình cô, ai ngờ Lâm Vãn Niên cũng lặng lẽ bám theo.
Hạ Tầm Song và Lâm Vãn Niên đối diện nhau, không nói lời nào, nhưng đều đọc được ý nghĩ trong mắt đối phương, sau đó cùng lao người đuổi theo hướng người rừng vừa rời đi, tốc độ nhanh nhẹn dứt khoát.
Hạ Tầm Song thấy thân thủ anh chẳng tệ, trước nay toàn cố ý giấu kín, bất chợt bật miệng:
“Ê, hôm nào tôi với anh thi đấu một trận nhé?”
Cô thật sự muốn biết rốt cuộc bản lĩnh của anh đạt tới mức nào.
“Thi đấu cái gì?” Lâm Vãn Niên nghiêng mặt nhìn cô.
“……”
Đúng là biết giả vờ!
Hạ Tầm Song tức đến muốn đ.ấ.m c.h.ế.t anh, nếu không phải bây giờ còn việc gấp, có lẽ đã lao vào đánh rồi.
“Bớt giả vờ trước mặt bà đây đi.”
Không ngờ, Lâm Vãn Niên chỉ khẽ cười một tiếng, chẳng nói thêm gì nữa.
Hai người âm thầm bám theo sau đội ngũ người rừng, men theo lối rừng quanh co khúc khuỷu suốt một đoạn dài, cuối cùng cũng đến được bộ lạc của người rừng nằm sâu trong chốn ẩn mật.
Khi nhóm “gia tộc rừng rậm” bị áp giải đến nơi, vừa nhìn đã thấy Trình Vạn Thanh bị trói chặt trên cọc gỗ, cả bọn đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ tìm Trình Vạn Thanh suốt từ chạng vạng đến tối mà không thấy bóng dáng đâu, hóa ra anh ta đã sớm bị người rừng bắt đi rồi!