Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi

Chương 52: Ép làm áp trại phu quân? (2)



Yết hầu của Lâm Vãn Niên bất giác khẽ lăn một cái, trong khoảnh khắc ấy lại cảm thấy cô đặc biệt xinh đẹp, dường như từng đường nét đều chạm đúng thẩm mỹ của anh.

Một câu “Tôi đi đây!” của Hạ Tầm Song kéo suy nghĩ anh trở về. Đến khi hoàn hồn, anh mới phát hiện bóng dáng Hạ Tầm Song đã đi xa rồi.

——

Bên này, Giang Dã bị hai người rừng dẫn vào một căn nhà tranh. Hai tên kia chẳng buồn nói năng, vừa vào liền động tay động chân, trực tiếp lột áo ngoài của anh.

“Này này này, tôi nói hai vị đại ca này, có gì thì từ từ nói chứ? Ba chúng ta đều là đàn ông cả, đừng có động chạm thế chứ? Má ơi, con sợ quá…” Giang Dã suýt nữa khóc ra tiếng.

Do lúc trước c.h.é.m dây thừng, bọn chúng chỉ cắt chỗ nối giữa anh với người khác, nên tay anh vẫn còn bị trói chặt.

Hai người rừng hiển nhiên não không đủ dùng, lột áo ra mới phát hiện mắc kẹt ở cổ tay, không tài nào gỡ xuống được.

Ngay sau đó, hai tên líu ríu to tiếng bàn bạc.

Trong khi ấy, Hạ Tầm Song lặng lẽ vòng ra phía sau căn nhà tranh, thân thủ nhanh nhẹn, không hề bị ai phát hiện.

Cô vốn định thấy Giang Dã bị lột áo thì lao lên cho hai tên kia mỗi đứa một cú đánh ngất đi, nào ngờ cuộc trò chuyện của chúng lại khiến cô bảy tám phần nghe hiểu.

Đó là một loại ngôn ngữ cổ xưa của bộ lạc. Khi khoảng mười mấy tuổi, cô từng cùng một nhóm đồng lứa bị ném vào rừng nguyên thủy để huấn luyện.

Khi ấy tuổi còn nhỏ, sức lực lại yếu, ngay ngày đầu tiên đặt chân vào rừng cô đã bị sói tấn công, trọng thương thê thảm. Đúng lúc tưởng sẽ c.h.ế.t trong miệng sói, thì một đôi cha con người rừng xuất hiện, cứu cô một mạng.

Vì lòng tốt, cha con ấy mang cô về bộ lạc, còn tìm đủ loại thảo dược chữa trị cho cô.

Lần ấy, cô ở lại trọn nửa năm.

Hạ Tầm Song có năng lực học hỏi cực nhanh, dưới sự giúp đỡ của bạn đồng trang lứa trong bộ lạc, cô đã học được kha khá ngôn ngữ ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng lẽ… đây chính là khu rừng nguyên thủy mà cô từng sống trước kia?

Vừa nghĩ đến đó, hốc mắt cô bỗng nhiên nóng rực.



Người rừng 1: “Cái này gỡ không ra a! Hay là tháo dây trên tay hắn đi?”

Người rừng 2: “Không được không được, tuyệt đối không được! Nhỡ hắn chạy, thủ lĩnh sẽ lột da chúng ta mất.”

Hắn dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Nói chứ, ta thực sự nghĩ không thông, rõ ràng trong bộ lạc chúng ta có biết bao nhiêu nam tử tuấn tú, tại sao Hương Hương lại nhất định để mắt tới cái quái vật này?”

Người rừng 1: “Đúng đó, cái quái vật này còn chẳng đẹp bằng một nửa chúng ta! Không hiểu Hương Hương nghĩ cái gì nữa?”

Người rừng 2: “Hừ, cái quái vật này nhìn thôi đã chướng mắt, xương xẩu trơ trọi, thối rữa cũng chẳng đủ nhét kẽ răng. Ta một đ.ấ.m thôi là có thể đánh c.h.ế.t hắn rồi.”

Hương Hương… chẳng phải là con gái thứ hai của A Ba sao?

A Ba, cũng chính là ân nhân cứu mạng của cô năm đó.

Giờ lại nghe thấy cái tên Hương Hương, Hạ Tầm Song càng chắc chắn nơi này đúng là chốn cô từng sống qua.

Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa kích động vừa bồi hồi. Lặng lẽ nghe lỏm thêm, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ sự tình.

Thì ra nha đầu Hương Hương kia lại để mắt đến tên Giang Dã này, muốn bắt hắn về làm… áp trại phu quân?

Chậc chậc chậc…

Ngay lúc đó, trong nhà tranh lại vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng của Giang Dã:

“Ê ê ê, các ngươi định làm gì đó? Cởi quần ta thì quá đáng rồi nha!!”