Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi

Chương 53: Ép làm áp trại phu quân? (3)



Biết Giang Dã vẫn an toàn, Hạ Tầm Song bất giác nở nụ cười như một con hồ ly, trong cơ thể như có dòng m.á.u nghịch ngợm bị khơi dậy.

Giang Dã, xin lỗi nhé, lần này đành để cậu chịu ủy khuất một chút thôi, hahaha!

Cô phải thỏa mãn tâm nguyện của cô em kia một lần.

Vậy nên, mặc kệ Giang Dã trong kia gào khóc thảm thiết thế nào, Hạ Tầm Song coi như chẳng nghe thấy, thản nhiên xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái.

Nếu Giang Dã mà biết cô nhẫn tâm “thấy c.h.ế.t không cứu”, e là tức đến hộc m.á.u tại chỗ.

——

Bên này, Lâm Vãn Niên thấy Hạ Tầm Song quay lại một mình, liền nghi hoặc hỏi:

“Giang Dã chưa về? Cô thất bại rồi?”

Chuyện này… không đúng lắm thì phải?

“Xem anh nói gì kìa.” Hạ Tầm Song không hài lòng với cách nói ấy. cô mà muốn ra tay thì làm gì có chuyện thất bại?

Cô khoanh tay trước ngực, trên môi nở một nụ cười bí ẩn:

“Đợi lát nữa sẽ có trò hay để xem.”

Xem kịch?

Lâm Vãn Niên hơi ngẩn người, nhưng cũng không hỏi thêm. Chỉ cần nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, anh cũng đoán được Giang Dã chắc không nguy hiểm đến tính mạng.

Thấy vị trí này quá xa, Hạ Tầm Song bèn xúi Lâm Vãn Niên tìm chỗ gần bộ lạc hơn, rồi cả hai lặng lẽ ẩn mình, kiên nhẫn chờ kịch hay bắt đầu.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Giang Dã liền xuất hiện trước mắt mọi người với một diện mạo hoàn toàn “mới mẻ”.

Lúc này, áo quần trên người anh đã bị lột sạch, ngay cả quần dài cũng không còn, chỉ còn cái váy vỏ cây quấn ngang hông giống y như đám người rừng.

Trên mặt còn bị vẽ hoa văn loằng ngoằng bằng thạch cao, nhìn qua cũng na ná bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy anh bình yên quay về, tộc trưởng Triệu cùng những người khác mới thở phào nhẹ nhõm.

【Ha ha ha ha ha đây là cái trò quỷ gì thế?】

【Trời ạ trời ạ, cái này mà không tốn phí để xem sao?】

【Không nói nhiều, tôi húp body của anh Dã!!】

【Ơ khoan, chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy cái áo còn vướng ở cổ tay hắn à? Nhìn cảnh này… Giang Dã giống hệt phạm nhân bị hai cảnh sát áp giải.】

【Phạm nhân!! Chốt hình tượng này rồi thì đúng là có cái vị ấy luôn! Hahaha】

【Chương trình này chính là nguồn vui duy nhất của tôi, tôi thật sự sắp cười c.h.ế.t mất!】

Giang Dã mặt mũi đầy tuyệt vọng, bị hai tên man nhân kéo lôi ra ngoài.

Trong lòng anh gào thét —— sống 25 năm rồi, chưa bao giờ mất mặt như hôm nay.

Đây rốt cuộc là cái quái gì thế hả trời? Người ta còn cho sống nữa không? Cầu xin đi, mau đổi cho ta sang hành tinh khác đi được không??

Sau đó, một đám người rừng vây quanh anh ca hát nhảy múa, ước chừng năm sáu phút mới chịu dừng lại.

“Họ đang làm cái gì vậy?” Hồ Huệ Quân nhìn mà ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tình hình.

“Không rõ.” tộc trưởng Triệu lắc đầu: “Chỉ có thể chắc rằng bọn họ đang ăn mừng. Chẳng lẽ… định đem Giang Dã đi nướng? Đây là nghi thức trước khi nướng à?”

“Ừm, hình như cũng có nghe nói qua.” Hồ Huệ Quân gật gù phụ họa.

Lúc này trong lòng Giang Dã: Tôi thật sự cảm ơn hai người đã quan tâm tới tôi như vậy đó! Cảm ơn nhiều lắm!!

Còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã thấy từ một căn nhà tranh, phu nhân của thủ lĩnh từ từ dắt ra một cô gái.

Người con gái kia trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, làn da nâu sẫm nhưng so với người rừng khác thì sáng hơn vài phần, dung mạo trong nhóm cũng được xem như nổi bật nhất.

Nấp trong bóng tối, Hạ Tầm Song liếc mắt đã nhận ra —— đó chính là Hương Hương.

Trên cổ Hương Hương còn đeo hai chuỗi hoa tươi, lúc được dắt ra, gương mặt cô ửng đỏ, đôi mắt e thẹn khẽ nhìn về phía Giang Dã.