18
Trương Dĩ Kiều quay người lại, vẫn túm cổ Hữu Tài không buông: "Cởi ra."
Tôi đút tay vào túi quần đi học: “Cậu nói gì cơ?”
"Cởi quần áo ra." Cậu ta nói từng chữ một: "Cởi, toàn, bộ."
Tôi nhìn lại lối vào con hẻm, ở đó có một bóng người.
"Không có ai tới đâu, Lâm Hàm Thanh. Nơi này không có camera giám sát, cậu đừng nghĩ nữa."
"……Cậu làm thế nào mà dỗ được Hứa Ỷ Hạ trông chừng cho cậu vậy?"
"Cậu cho rằng cô ta về phe mình rồi sao?" Khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ta tràn đầy vẻ kiêu ngạo đáng khinh.
Trương Dĩ Kiều hếch cằm: "Cô ta sớm đã bị tôi dụ dỗ rồi."
Vừa nói, cậu ta vừa híp mắt lại, đủng đỉnh nhìn tôi.
Tôi không kháng cự, từ từ cởi áo khoác ra.
Đồng phục của tôi, áo len của tôi, quần áo mùa thu của tôi, đồ lót của tôi……
Tuyết rơi trên đôi vai trần của tôi, tôi run rẩy.
Cậu ta giơ điện thoại lên chụp ảnh: “Lần trước tôi chỉ muốn nói là - đồ lót quê mùa quá.”
Tôi đưa tay lên nút áo lót: "Thả con mèo ra."
Trương Dĩ Kiều buông tay ra, Hữu Tài nhảy xuống, đi vòng quanh dưới chân tôi.
Tôi đá nó một cước, nó giật mình ré lên rồi nhảy lên bờ tường.
Trương Dĩ Kiều bắt đầu cởi thắt lưng quần jean, ý định đã quá rõ ràng.
Cậu muốn trả thù vì lần trước tôi đã vu khống cậu ta.
Nhưng tôi không chắc rằng liệu cậu ta chỉ đang cố dọa tôi hay thật sự nghiêm túc.
Dù sao năm nay Trương Dĩ Kiều cũng mười tám tuổi rồi.
Nhìn từ mọi khía cạnh, cậu ta đã là một người đàn ông trưởng thành có thể gây ra mối đe dọa.
Tôi không thể bó tay chịu trói được, phải nghĩ cách thôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn gần trong gang tấc, tôi nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó.
“Cậu có biện pháp phòng tránh chưa?” Tôi không hề đẩy cậu ta ra.
Trương Dĩ Kiều bị cắt ngang, vẻ mặt hoài nghi: "Biện pháp gì?"
“Đừng nói là cậu chẳng chuẩn bị gì cả nhé?”
“Vậy, vậy.” Cậu ta lắp bắp: “Vậy phải làm sao?”
Tôi nheo mắt lại - hóa ra cậu ta chỉ đang giả vờ làm người lớn.
Bộ mặt nho nhã lịch sự trước đó đã bị xé toạc, cậu ta vẫn là Trương Dĩ Kiều kia.
"Đây là kiến thức căn bản."
"Làm thế quái nào mà cậu biết nhiều thế?"
“Mẹ tôi là gái bán hoa, tất nhiên tôi phải biết rồi.”
“Cậu, đừng nói cậu vẫn còn?”
"Chậc."
Câu hỏi đầy giận dữ và thiếu bình tĩnh này khiến tôi bật cười:
Cậu ta muốn hỏi tôi có phải vẫn còn trinh không.
Trương Dĩ Kiều còn non và xanh lắm, tôi nhận thấy tình thế đang thay đổi.
Tôi thì quần áo xộc xệch, còn cậu ta lại áo mũ chỉnh tề.
Trương Dĩ Kiều cắn mạnh vào vai tôi: “Cậu cười cái chó gì thế?”
"Thì ra cậu vẫn còn là trai tân."
Câu này chọc cậu ta tức giận, bàn tay trên cánh tay tôi bắt đầu siết chặt, khiến tôi thở hổn hển vì đau.
Cậu ta quả lả vừa vụng về vừa đần độn mà.
Làm chuyện xấu mà sao có thể đần thối như vậy chứ?
Tôi đứng trong tuyết, toàn thân đông cứng, làn da đỏ lên vì lạnh: “Lạnh.”
Cậu ta khoác chiếc áo lông vũ của mình lên vai tôi: “Đồ nhiều chuyện.”
“Cậu im đi.” Tôi vô thức run rẩy: “Muốn làm gì thì làm lẹ đi.”
"Cậu! Cậu là đồ không biết xấu hổ!"
“Xong việc rồi, ba mươi nghìn tệ kia coi như xí xoá.”
"……Được."
Ngay lúc cậu ta chuẩn bị cởi thắt lưng ra, tôi đột nhiên cúi người xuống!
Trương Dĩ Kiều theo phản xạ bảo vệ hạ bộ mình.
Đoán sai rồi! Tôi nhanh tay lẹ mắt cướp lấy con d.a.o trong áo khoác của cậu ta.
Đó là con d.a.o cậu ta dùng để uy h.i.ế.p Hữu Tài.
"Cậu muốn làm gì?" Trương Dĩ Kiều đẩy tôi ngã xuống đất, đưa tay định giật lại.
Tôi bò dậy, nắm chặt lấy lưỡi d.a.o không buông.
Một vệt m.á.u nhuộm đỏ nền tuyết trắng tinh, Trương Dĩ Kiều giận dữ nói: "Buông ra!"
Lòng bàn tay tôi càng siết chặt hơn: "Cậu đi c.h.ế.t đi!"
Chúng tôi duy trì tư thế kẻ trên người dưới, cậu ta ở trên, tôi ở dưới.
Tôi cầm lưỡi dao, chĩa vào bụng dưới của cậu ta.
Cậu ta chống một tay xuống đất, tay kia nắm lấy cổ tay tôi, gân xanh nổi lên:
"Cậu điên rồi à? Tôi chỉ muốn dọa cậu thôi!"
"Cậu nói dối!"
"Tôi đâu có bị ngu, sao lại làm chuyện hủy hoại tương lai của mình như vậy chứ?"
Tôi đột ngột mở miệng, gặm lấy tay áo của cậu ta.
Cổ tay của Trương Dĩ Kiều bị đau, không khỏi lùi lại một bước, cậu ta thất thủ rồi!
Cậu ta thất thủ rồi, tôi sẽ đánh bại cậu ta!
Đầu óc tôi lập tức hưng phấn, các cơ toàn thân căng cứng, gần như muốn co rút.
Tôi muốn đ.â.m mũi d.a.o vào người cậu ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sinh-truong-hoang-da/chuong-11.html.]
Tôi nghĩ đến những đêm hè oi bức, những cú đụng chạm thô bạo, những ánh nhìn khinh miệt……
Và chiếc quần đi học dính đầy m.á.u kinh.
Là cậu ta! Bọn họ bắt tay nhau phơi bày thời kỳ dậy thì xấu xí và bẩn thỉu của tôi trước công chúng!
Tại sao lại là tôi?
Những lời đồn thổi, những ánh nhìn soi mói là lưỡi đao g.i.ế.c người không thấy máu, khiến tôi sống không bằng chết, hàng đêm mất ngủ.
Tại sao lại là tôi?
Sinh ra trong một gia đình nghèo, mẹ dạy tôi nói dối, sống cuộc đời trốn chui trốn nhủi.
Tại sao lại là tôi?
Khoảnh khắc tôi chuẩn bị dùng lực, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi chưa từng có, tôi lấy lại lý trí.
Tại sao tôi phải là kẻ……g.i.ế.t người?
Không, tuyệt đối không, tôi không thể làm chuyện sai trái như vậy được!
Khoảnh khắc này giống như một thước phim quay chậm, mọi thứ diễn ra một cách chậm rãi.
Đôi mắt Trương Dĩ Kiều kinh hoàng mở to.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt méo mó của cậu ta, đầy sợ hãi và không dám tin.
Tuyết bám vào cổ áo sơ mi được ủi phẳng phiu của cậu ta.
Cậu ta hét toáng lên: "Ai ra ngoài làm chuyện này lại mặc quần jean và thắt lưng chứ?"
Đồng tử tôi giãn ra, buông bàn tay đang cầm d.a.o ra.
Trương Dĩ Kiều, người vừa c.h.ế.t hụt, ngồi sụp xuống đất, chiếc thắt lưng mới tháo được một nửa rủ xuống một cách khôi hài.
Tôi vẫn còn băn khoăn lo lắng, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều:
Nếu cậu ta thực sự muốn xâm hại tôi thì đã không chọn mặc chiếc quần bất tiện như vậy.
Làn sương trắng không ngừng phả ra từ miệng chúng tôi.
Tiếng hô hấp nặng nề, ngoài ngõ, tiếng huýt sáo liên tục vang lên nhưng chúng tôi không ai lên tiếng.
Vào thời khắc này, chúng tôi gần như đang ở bên bờ vực của tội ác.
Tôi nằm ngửa trên tuyết, quấn mình trong chiếc áo lông vũ của cậu ta, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
"Trương Dĩ Kiều, hiện tại chúng ta coi như hết nợ."
Thấy cậu ta không trả lời, tôi toan bò dậy khỏi mặt đất, làm động tác muốn cầm lại con dao.
Trương Dĩ Kiều hét lên: "Hết nợ! Chúng ta hết nợ!"
Tôi hơi hoài nghi, cuối cùng cũng rút tay lại, nhặt quần áo trên đất rồi lấy điện thoại di động ra.
Nó vẫn đang ghi âm, vẫn chưa dừng lại.
Cậu ta phủi phủi chiếc áo sơ mi của mình, lúc bẻ lại cổ áo, cậu ta lại khoác lên mình bộ da người tươm tất.
“Tôi không muốn ép cậu.” Tôi đá văng con dao: “Chỉ cần đoạn ghi âm hòa giải như thế này mới có hiệu lực pháp luật.”
Trương Dĩ Kiều nói: "Tôi, Trương Dĩ Kiều, tự nguyện hoà giải với Lâm Hàm Thanh."
Cậu ta thậm chí còn nghĩ mình rất lịch thiệp đưa tay về phía tôi, muốn kéo tôi đang nằm trên mặt đất dậy.
Tôi đưa tay ra, cấu thật mạnh vào ngón tay cậu ta.
Nụ cười giả vờ ung dung của cậu ta lập tức méo mó, buồn cười c.h.ế.t mất, suýt chút nữa cậu ta lại lộ nguyên hình rồi.
Vô cùng hài hước là chúng tôi lại đạt được sự đồng thuận hết sức vi diệu vào lúc này.
Ranh giới giữa thiện và ác, tốt và xấu, mờ mịt đến mức khó mà phân biệt.
Chúng tôi thật đáng sợ, ngây thơ mà giả tạo, độc ác mà đốn hèn.
Trương Dĩ Kiều vẫn chưa hết bàng hoàng bám vào tường đứng dậy nhưng lập tức lại bị đè xuống đất.
19
Tâm lý của Trương Dĩ Kiều đang trên bờ vực sụp đổ: "Lâm Hàm Thanh, làm cái quái gì vậy!"
“Không phải tôi.” Tôi phục hồi tinh thần, nhìn vị khách không mời mà tới kia: “Là người khác.”
“Ở đây ngoài hai chúng ta còn có ai khác được chứ?”
“Là tôi.” Người đàn ông bẻ quặp hai tay cậu ta không chịu buông ra: “Châu Ứng Hòe.”
Tôi bước tới lấy di động của Trương Dĩ Kiều ra: "Mật khẩu."
"Làm ơn buông ra đi, tôi chịu thua."
"Ai biết được cậu có lấy điện thoại rồi đánh bài chuồn không?" Tôi lặp lại: "Mật khẩu."
Sắc mặt Trương Dĩ Kiều đỏ bừng, khai ra một dãy số.
Thấy cậu ta đột nhiên trở nên quẫn bách khiến Châu Ứng Hòe khó hiểu, chỉ có tôi mới biết tại sao.
Mật khẩu di động của Trương Dĩ Kiều là sinh nhật của tôi.
Tôi mở album ảnh, xem qua những bức ảnh khi nãy cậu ta vừa chụp với vẻ mặt không chút cảm xúc.
—— Cậu ta không chụp ảnh.
Tôi liếc nhìn Trương Dĩ Kiều, cậu ta thực là hèn hạ.
Cậu ta vừa xấu hổ vừa tức giận, giãy giụa thoát khỏi sự trói buộc của Châu Ứng Hòe, hoang mang bỏ chạy.
Thậm chí còn không mang theo chiếc áo khoác đắt tiền của mình.
Chiếc áo khoác này giống như chiếc mặt nạ giả vờ lịch thiệp của cậu ta, bị tôi tự tay bóc trần.
"Thầy Châu, không cần đuổi theo đâu, giúp em với."
Toàn thân tôi không còn sức lực, chợt nhận ra lòng bàn tay phải của mình m.á.u thịt bầy nhầy, vô cùng đau đớn.
Sự lạnh lẽo và đau đớn đến muộn khiến đầu óc tôi mụ mị.
Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, tự lẩm bẩm: “Phải làm sao đây?”
Châu Ứng Hòe quay mặt đi: “Em mặc ——”
Tôi khuỵu xuống đất, toàn thân run rẩy.
Chiếc áo khoác bị Trương Dĩ Kiều bỏ lại rơi xuống đất.
Thiết Mộc Lan
Bàn tay đang đưa ra dừng lại ở không trung, anh quay người lại: “Em mặc quần áo vào trước đi.”
Tôi kéo khóa quần lên, loạng choạng đứng dậy.
“Bố, giúp con với.” Tôi lẩm bẩm: “Được không bố?”
Nhưng tôi căn cản không có bố.
Tôi đang mong cầu sự giúp đỡ từ một người không tồn tại, đáp lại tôi là sự im lặng.
Châu Ứng Hòe quay người lại, giúp tôi vuốt thẳng cổ áo rồi thở dài thườn thượt.
Tiếng thở dài bất lực này giống hệt tiếng thở dài của một người cha.