Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao lúc đầu tôi ghét anh đến vậy, nhưng lại vô thức muốn lại gần anh.
Châu Ứng Hòe chính là người bố trong trí tưởng tượng của tôi.
Tôi chán ghét anh, nhưng lại bị anh thu hút, hóa ra thứ tôi muốn ở anh là một tình yêu mà trước đây tôi chưa có - không phải tình yêu nam nữ mà là tình yêu của một người cha.
"Tôi đưa em đến bệnh viện."
“Phải xếp hàng đăng ký, không kịp đến cuộc thi đâu.”
“Tay phải của em bị thương rồi.”
“Không sao.” Tôi cố gắng nắm tay lại: “Thầy xem.”
"Đừng miễn cưỡng, Hàm Thanh."
"Xin thầy đó, thầy Châu, em muốn dự thi."
"……"
“Sau này, em thề sẽ không phạm sai lầm nữa.”
"……Được."
Tôi mặc lại quần áo chỉnh tề, Châu Ứng Hòe dìu tôi bước đi.
Hữu Tài theo sau chúng tôi.
Châu Ứng Hòe cúi người bế nó lên, nhét vào trong mũ trùm đầu.
Anh đưa tôi đến phòng khám để băng bó vết thương.
Giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, anh đưa tôi lên xe buýt.
Ngồi trong xe, tôi quay đầu lại, nhìn thấy anh đang ôm con mèo.
Tôi vẫy tay với anh, anh nắm lấy chân con mèo cũng vẫy tay chào tôi.
May mắn thay, tôi đã đến sớm ba tiếng để đợi xe.
20
Tôi mệt lử ngồi ở hiện trường cuộc thi.
Xung quanh lặng phắt đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đề bài được chiếu trên màn hình lớn.
Tôi cố gắng hết sức cong lòng bàn tay phải, nỗ lực viết chữ.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như mèo cào, quả thực xấu không nỡ nhìn.
Tôi đành phải viết chậm lại, viết từng nét một.
Động tác chậm rì rì, hưng tim lại đập vừa nhanh vừa dữ dội đến mức gần như muốn nổ tung.
Đầu óc tôi như bị phủ đầy tuyết, một mảng mơ hồ.
Tinh thần hỗn loạn cùng tâm lý lo lắng cùng lúc tấn công não bộ của tôi.
Tôi cố gắng hết sức để tập trung, nhưng tay phải lại không ngừng run rẩy.
……
Hết giờ rồi mà tôi vẫn chưa viết xong.
Tôi chỉ đành viết vội đoạn kết.
Khi bước ra trường thi, tôi thấy lòng mình nặng trĩu.
—— Tôi đã thể hiện không tốt.
Ông trời rất công bằng, những người không chịu nỗ lực sẽ bị thu hồi lại đặc ân.
Tôi không còn là thiên tài điều khiển ngôn từ nữa.
Tôi mở điện thoại lên, thấy tin nhắn của mẹ: "Thi thế nào rồi?"
"Khá tốt ạ."
Bà trả lời rất nhanh: “Dì Tống cho nhà mình một con cá trắm cỏ, con có muốn ăn canh cá không?”
"Các bạn cùng lớp mời con đi ăn tối rồi."
"Đi ăn đi. Tối nay con không có phước ăn cơm mẹ nấu rồi."
Lại nói dối.
Tôi lên xe buýt, đến nhà của Châu Ứng Hòe.
Anh không hề ngạc nhiên: “Vào đi.”
Tôi cởi giày, đi chân trần vào nhà, vuốt vuốt tóc.
Những bông tuyết mỏng manh rơi lã chã xuống đất.
Chúng tôi ngồi vào bàn, ăn mì trong im lặng.
Trước khi đi tôi hỏi anh, tôi phải làm gì đây?
Châu Ứng Hòe nói: “Học, thi vào một trường đại học tốt.”
"Em không cần."
"Em vẫn muốn nói dù có học cũng không thể trở nên giàu có phải không?"
"Nó không thể thay đổi xuất thân của em."
"Nó không thể thay đổi quá khứ, nhưng nó có thể thay đổi tương lai của em, Hàm Thanh."
"……Thầy nói thì hay lắm."
“Nhà tôi không có tiền, nên tôi phải dùng học bổng để trang trải chi phí học đại học và nghiên cứu sinh.”
“Nói dối, học bổng sao có thể đủ được?”
“Đủ đóng học phí, lên đại học có thể đi làm thêm, vừa học vừa làm.”
Những gì anh nói khiến tim tôi run lên.
Lòng tôi đầy tâm sự, ngồi trên ghế lắc lắc chân, không nói gì nữa.
Anh mặc áo khoác vào: “Tôi ra ngoài có chút việc, tiện thể tiễn em một đoạn.”
"Không cần đâu, thầy Châu."
Tôi nằng nặc từ chối, anh nói: “Để tôi tiễn em lần cuối.”
"Tại sao?"
"Việc dạy thêm là vi phạm quy định, sau này đừng đến đây nữa."
"Nhưng thầy đâu có nhận tiền!"
"Nếu có vấn đề gì không hiểu, em có thể nhắn tin hỏi tôi."
“Chỉ được hỏi bài thôi sao?”
"Lâm Hàm Thanh!" Anh bỗng nhiên cao giọng: "Em nghe cho rõ đây!"
"Em đang nghe."
"Nếu sau này có chuyện gì cần trợ giúp ngoài việc học, cứ tìm giáo viên chủ nhiệm của em."
"Biết rồi."
“Mèo được cô Hoàng của em mang đi rồi.”
"Thầy thích cô ấy à?"
"Tôi là giáo viên của em, đừng can thiệp vào chuyện đời tư của tôi."
"Em đang hỏi con mèo."
"Xuống lầu đi, tôi đưa em ra bến xe."
Chúng tôi im lặng đi trên đường, anh nhìn tôi lên xe.
Xe khởi động, tôi mở cửa sổ, vẫy tay chào anh.
Anh gật đầu, đứng yên không đáp lại.
Tôi biết, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
21
Lại là giờ thể dục, tôi ngồi xuống bên cạnh Hứa Ỷ Hạ.
"Là cậu gọi Châu Ứng Hòe đến phải không?"
Cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m phủ nhận: “Không liên quan đến tôi.”
“Sao lại không liên quan đến cậu?”
Tôi lấy cuốn vở từ vựng ra: "Hứa Ỷ Hạ, cậu thông minh hơn rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sinh-truong-hoang-da/chuong-12.html.]
Cô ta cúi đầu nghịch dây kéo áo.
Tôi đã đến hỏi ông chủ mà tôi nhờ vả.
Ông ấy không hề gọi như đã hứa.
Châu Ứng Hòe cũng không thể nào tình cờ xuất hiện ở đó được.
Là Hứa Ỷ Hạ đã gọi anh tới.
Đến tận bây giờ, tôi mới hiểu ra ý đồ xấu xa của cô ta.
Tôi nói: "Cậu muốn trả thù Trương Dĩ Kiều.”
"Cách trả thù của cậu là xúi giục cậu ta c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c tôi.”
"Cậu muốn cậu ta thân bại danh liệt.”
“Cho nên cậu mới giả vờ làm hòa với cậu ta, giúp cậu ta trông chừng.”
“Khi xong việc, cậu sẽ gọi cảnh sát.”
"Nhưng cậu không ngờ được rằng tôi sẽ tấn công Trương Dĩ Kiều.”
"Nhưng sự tình phát triển vượt ngoài dự tính của cậu.”
"Cậu không kiểm soát được tình hình nên phải nhờ người lớn giúp đỡ.”
"Phụ huynh và giáo viên không phải là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Lựa chọn tốt nhất là Châu Ứng Hòe, người đã thôi việc và biết rõ từng người chúng ta."
Nói xong tôi nhìn Hứa Ỷ Hạ, cô ta cũng đang nhìn tôi.
Tôi nhún vai: "Hứa Ỷ Hạ, chúng ta đấu tới đấu lui như thế này thật sự rất nhàm chán."
"Tôi không có!" Cô ta nhỏ giọng nói: "Bây giờ tôi không còn ghét cậu nữa."
"Cậu đối với người mình không ghét tàn nhẫn như vậy, vậy đối với người mình ghét còn tàn nhẫn đến mức nào chứ?"
"Tôi không phải muốn cậu bị cậu ta……tôi sẽ canh chuẩn thời gian để gọi cảnh sát."
"Nhưng cậu không gọi cảnh sát." Tôi biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Cuối cùng tại sao cậu lại gọi cho Châu Ứng Hòe?"
Trên mặt cô ta lộ vẻ cực kỳ xấu hổ, như thể bị tôi giẫm phải chỗ đau.
Bởi vì cô ta hối hận rồi, cô ta sợ hãi, cũng giống như tôi - không dám gánh vác trên người một tội ác như vậy.
Chúng ta khoe khoang rằng ta đây dũng cảm không sợ bất cứ thứ gì, nhưng khi đối mặt với thực tế, chúng ta lại trở nên tầm thường và hèn nhát.
Tôi đứng dậy: “Học kỳ tới là năm cuối cấp rồi, có tài năng gì trổ hết ra đi.”
Cô ta nghiến răng, xấu hổ đưa tay ra cho tôi, tôi bắt lấy tay cô ta.
Tôi lập tức nổi da gà da vịt khắp người, thật là sến súa.
Thiết Mộc Lan
Lắc hai cái lấy lệ, tôi rút tay về: "Câu cuối cùng của bài kiểm tra tháng cậu biết làm không?"
"Không. Cậu biết tôi thi trượt mà, còn cố tình hỏi?"
“Để tôi chỉ cậu làm nhé.” Tôi mỉm cười với cô ta, nụ cười đầy tự đắc xen lẫn niềm vui sướng được nở mày nở mặt.
"Không cần, tôi tự đối chiếu đáp án."
"Không được, cậu không được xem đáp án tham khảo, để tôi chỉ cho."
"Không, không, không, không, không!"
……
Về cuộc thi “Khát vọng xanh”, tôi chẳng có chút hy vọng nào.
Không ngoài dự đoán, may mắn không phải lúc nào cũng mỉm cười với tôi.
Tôi chưa đủ chăm chỉ.
Ngày biết tin mình trượt, tâm trạng tôi tuột dốc, Hứa Ỷ Hạ bĩu môi: "Cậu cũng chẳng ra làm sao."
Tôi đang đối chiếu đáp án tham khảo: "Thiên tài cũng cần phải chăm chỉ."
Cô ta bĩu môi, trợn mắt nhìn tôi mấy lần: "Lại còn thiên tài! Cậu thật vô liêm sỉ!"
Trương Dĩ Kiều thôi không nhìn trộm n.g.ự.c tôi nữa, cậu ta đã giữ lời hứa.
Sau sự việc kia, cậu ta không còn cố bày trò làm khó tôi nữa.
Rồi mùa đông qua đi, mùa xuân đến ghé thăm thị trấn nhỏ.
Ngày đầu tiên của tháng Tư, tôi đang trằn trọc trên giường ký túc xá, gửi đi một tin nhắn.
"Thầy Châu có thích mùa xuân không? Hữu Tài chắc chắn không thích - nó bị thiến rồi."
Châu Ứng Hòe không trả lời tôi, tôi đứng dậy lục tìm bài kiểm tra, chụp lại câu sai.
Châu Ứng Hòe lập tức trả lời: "Nối điểm D và F lại làm đường phụ trợ rồi em thử lại xem."
Ánh sáng trên màn hình nhỏ hắt lên mặt tôi, tôi cảm thấy vừa vui vừa tuyệt vọng.
Tôi không kìm được hỏi: "Thầy Châu, thầy chuyển đi rồi à? Thầy chuyển đi đâu vậy?"
Đúng như dự đoán, anh không trả lời tôi, Châu Ứng Hòe vẫn luôn là người nói được làm được.
Tôi học được câu nói: Thời gian trôi đi như dòng nước, ngày đêm không ngừng nghỉ.
Sông chảy ngày đêm không dứt, thời gian cũng như sông.
Trước kỳ nghỉ hè năm lớp 11, Hoàng Vũ Vy đã phát kẹo cưới cho các bạn cùng lớp.
Mọi người tò mò hỏi về đối tượng đính hôn của cô, cô mỉm cười ngọt ngào: “Đồng nghiệp cũ.”
Tôi mở gói kẹo ra, cho vào ngăn kéo cho đến khi nó tan chảy.
Chất đường ngọt chảy ra dính lên tờ giấy nháp, tôi phải gỡ nó ra.
Tôi dùng những ngón tay dính đầy kẹo ngọt của mình gửi tin nhắn cho Châu Ứng Hòe.
"Thầy Châu, chúc thầy tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long."
Tôi có chút coi thường bản thân mình vì nỗi buồn dung tục này.
Cảm xúc của tôi dành cho Châu Ứng Hòe rất hỗn loạn lại không rõ ràng, trước khi tôi nhận ra chúng là gì.
Anh đã không chút thương tiếc bóp c.h.ế.t nó ngay từ trong trứng nước.
Điều khiến tôi không thể tin được chính là sự từ chối thẳng thừng của anh lại khiến tôi khó mà buông tay.
Cũng giống như Trương Dĩ Kiều - hóa ra bản chất con người là thích tự làm khổ mình.
Nhưng tôi khác cậu ta ở chỗ, tôi không phải là đứa ngu ngốc chỉ biết đ.â.m đầu vào yêu mù quáng, tôi càng yêu bản thân mình hơn.
Sau khi gửi xong tin nhắn kia, tôi hạ quyết tâm, phải học hành chăm chỉ.
Tôi muốn đưa mẹ tôi đến một thế giới rộng lớn hơn, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền và sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tất nhiên, tôi sẽ gặp được người tốt hơn, tốt hơn Châu Ứng Hòe gấp trăm lần.
Dưới sự thúc đẩy của tính háo thắng, lòng hư vinh và một mong muốn không thể diễn tả thành lời, tôi lại càng chăm chỉ hơn.
Buổi sáng đọc sách, buổi tối làm bài tập, vừa đi vừa học, vừa ngồi vừa học.
Khi thành tích của tôi được cải thiện đến một mức nhất định, sự tiến bộ của tôi ngày càng chậm hơn, bước vào thời kỳ trì trệ.
Tôi có chút cáu kỉnh, phải xin Hứa Ỷ Hạ cho lời khuyên.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, điểm số của cô ta lại được cải thiện, nhanh chóng quay lại vị trí ngồi trên đầu trên cổ tôi, thật là đáng ghét.
Hứa Ỷ Hạ chần chừ suốt ba tiết học, cuối cùng đưa cho tôi một cuốn sổ.
“Trong đầu cậu không có sơ đồ tư duy.” Cô ta dương dương tự đắc: “Cậu không biết cách tổng hợp.”
"Tôi, tôi không biết cách tổng hợp, cậu dạy tôi được không?"
Đôi mắt cô ta sáng lên: "Không phải quá đơn giản sao? Nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện!"
Tôi cảnh giác ngẩng đầu lên: “Yêu cầu gì?”
“Cậu thề đi, không bao giờ được làm bài tốt hơn tôi.”
"Xì, không dạy thì thôi."
"……Lâm Hàm Thanh! Cậu quay lại đây! Lâm Hàm Thanh!"
……
Những người anh em của Trương Dĩ Kiều mách với cậu ta: "Lâm Hàm Thanh và Hứa Ỷ Hạ thành một đôi rồi."
Cậu ta chỉnh lại cặp kính mới, giọng không để tâm: “Đi chỗ khác chơi, tôi đang học từ vựng.”
"Tên ngốc đó cả hai mắt đều 10/10." Hứa Ỷ Hạ thì thầm vào tai tôi: "Cần gì đeo kính, cần đeo cái não vào đi."
Tôi bị cô ấy chọc cười, không nhịn được bật cười nhưng lập tức nhịn lại.
Tôi không thể bị Hứa Ỷ Hạ chọc cười được - điều đó làm tôi thấy kỳ kỳ.