Sinh Trưởng Hoang Dã

Chương 15



Chúng tôi biết rõ sự chán ghét này đến từ đâu, nó có một tên khác: là ghen tị.

 

Ghen tị, cảm xúc tinh tế này, giúp chúng tôi kết nối chặt chẽ với nhau.

 

Chúng tôi không ngừng đem mình ra so sánh, lấy điểm mạnh của đối phương so sánh với điểm yếu của mình.

 

Cuộc tranh tài vô nghĩa này đã giày vò chúng tôi gần hai học kỳ.

 

Sau này chúng tôi ngừng chiến, chuyển qua chạy đua thành tích, bám lấy nhau không tha.

 

Từ nay, chúng tôi không cần phải ganh đua nữa, cũng không bao giờ gặp lại nhau.

 

Hứa Ỷ Hạ đột nhiên đứng phắt dậy: "Chị đây sẽ rủ lòng thương trang điểm cho cậu."

 

“Không cần.” Tôi vô thức phản đối: “Như vầy ổn mà.”

 

Con bé đủng đỉnh thổi thổi móng tay: "Được thôi, vậy không cần làm nữa, cậu cứ để vậy đi đi."

 

Không ngờ con bé lại ra chiêu này: "Hứa, Hứa Ỷ Hạ."

 

"Có chuyện gì?"

 

"Chuyện cậu muốn làm, cũng không phải là không được."

 

"Khen tôi đi."

 

"Hứa, Hứa Ỷ Hạ là người xinh đẹp đáng yêu nhất……nhất trên đời."

 

"Cậu gớm quá!"

 

Con bé chui đầu vào tủ, lục lọi một hồi, cuối cùng lấy ra một chiếc váy dài.

 

“Cậu thử cái này đi, tôi mua về chưa mặc lần nào.”

 

"Tại sao?"

 

“Đồ sida miễn đổi trả.” Con bé trợn trắng mắt: “Ngực tôi cũng chẳng thèm phát triển hơn.”

 

Đó là một chiếc váy lụa hai dây màu đen, đường cong của phần cổ áo rất đẹp, đường xẻ rất sâu.

 

Hứa Ỷ Hạ liếc nhìn tôi: “Tạm chấp nhận được, trang điểm một chút đi.”

 

Kỹ thuật của con bé còn vụng về, dán mi giả cứ đ.â.m vào mắt tôi làm tôi phải liên tục chớp mắt.

 

Môi tôi ngứa ngáy nhưng không thể l.i.ế.m được, Hứa Ỷ Hạ bảo phải đợi chúng khô.

 

Kem nền dạng lỏng, chì kẻ mày, mascara, phấn phủ, cọ đánh mắt, phấn tạo khối và son bóng.

 

Tôi ngồi ngơ ngẩn trước gương, nhìn chằm chằm vào đường rãnh trên ngực.

 

Cổ xòe tối màu khiến nó không còn khó coi nữa, thậm chí còn có chút……gợi cảm.

Thiết Mộc Lan

 

Hứa Ỷ Hạ đặt chiếc máy uốn tóc xuống, nói với tôi: "Cho tôi sờ n.g.ự.c cậu tí đi."

 

Tôi theo phản xạ khoanh tay lại, nhưng lại từ từ hạ xuống: “Sờ một cái thôi nhé.”

 

Con bé chạm nhẹ vào nó, giận dữ nói: "Không có mút, c.h.ế.t tiệt."

 

Qua lớp váy lụa, con bé kéo kéo dây áo n.g.ự.c của tôi: “Chất lượng rất tốt, có thể tháo rời.”

 

Trước khi ra ngoài, con bé nhìn đôi giày thể thao của tôi cau mày: “Không hợp.”

 

“Vậy tôi nên đi giày gì?”

 

"Giày cao gót."

 

"Mẹ tôi có một đôi."

 

Tôi vội vã về nhà mang đôi giày cao gót của mẹ vào, ôi, cảm giác thật kỳ lạ.

 

Mẹ tôi đang cùng dì Tống nói chuyện về thực phẩm chức năng tốt cho sức khỏe.

 

Lúc tôi bước ra ngoài bà ấy liền ngừng nói, dì Tống cười bà ấy: “Con gái cô cũng xinh như cô vậy!”

 

Hứa Ỷ Hạ chào họ: "Xin chào các cô."

 

Mẹ tôi ngượng ngùng gật đầu.

 

Hứa Ỷ Hạ thúc giục tôi: "Được rồi, đi thôi."

 

Tôi thử bước lên một bước: “Cảm giác kỳ kỳ sao ý, tôi, tôi mang không quen.”

 

"Nhanh lên, để tôi dìu cậu."

 

Nhưng chúng tôi loay hoay quá lâu, sắp không kịp bắt xe buýt, cuối cùng, tôi cởi giày cao gót ra chạy chân trần.

 

Hai chúng tôi ngồi trên xe thở hổn hển.

 

Những ánh nhìn chằm chằm của người lạ khiến tôi không thoải mái đưa tay lên che ngực.

 

Hứa Ỷ Hạ cởi chiếc khăn choàng nhỏ của mình ném cho tôi.

 

“Nhìn tôi làm gì?” Con bé nhìn khung cảnh đang dần lùi xa ngoài cửa sổ: “Nhìn đường đi!”

 

25

 

Ba của Trương Dĩ Kiều đã tổ chức bữa tiệc tri ân thầy cô tại một nhà hàng lớn.

 

Sảnh tiệc lộng lẫy với những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh, những tấm thảm nhưng được in hoa văn phức tạp.

 

Tôi ngồi vào bàn, ánh mắt từ mọi hướng chiếu tới khiến tôi rất không thoải mái.

 

Tôi cúi đầu, ôm ngực, theo thói quen che n.g.ự.c lại, Hứa Ỷ Hạ đưa tay vỗ vai tôi.

 

"Lâm Hàm Thanh, cậu quê quá! Đây gọi là gợi cảm, hiểu không?"

 

Con bé nhìn sang hướng khác, giọng điệu hả hê: "Trần Lộ Lộ ăn mặc lòe loẹt như thế, đến cả con cún Trương còn lười ngó."

 

Tôi nhìn theo ánh mắt của con bé, bắt gặp ánh mắt của Trương Dĩ Kiều.

 

Hôm nay cậu ta ăn mặc rất trang trọng, thậm chí còn vuốt keo chải tóc ngược ra sau một cách phô trương, để lộ ra vầng trán.

 

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cậu ta hơi đỏ mặt rồi vội vã quay đi.

 

Trần Lộ Lộ cũng tỉ mỉ chải chuốt, váy hai dây màu đỏ tía, đeo một chiếc vòng cổ lấp lánh.

 

"Ngu ngốc." Hứa Ỷ Hạ thì thầm bên tai tôi: "Cậu ta kém xa cậu."

 

Tôi trầm tư nhìn con bé: "Tôi hiểu rồi, cậu dùng tôi làm công cụ trấn áp Trần Lộ Lộ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sinh-truong-hoang-da/chuong-15.html.]

"Tôi nhỏ mọn như vậy đấy, tôi chính là muốn khiến cô ta không vui!"

 

Tôi không trả lời, Hứa Ỷ Hạ cứ lảm nhảm: "Này, Lâm Hàm Thanh, cậu có biết tại sao cậu ta mời cậu tới không?"

 

"Cậu ta nói ba của Trương Dĩ Kiều bỏ tiền ra đãi tiệc, ăn không cần trả tiền, không ăn thì phí rồi."

 

“Đồ ngốc, cậu ta biết cậu không biết cách trang điểm ăn mặc nên muốn dìm hàng cậu, thể hiện trước mặt cún Trương.”

 

Hứa Ỷ Hạ nghiến răng nghiến lợi: "Không hiểu cậu ta có chỗ gì tốt……cậu nghĩ sao?"

 

“Miến sò điệp hấp ngon lắm.” Tôi đang bận xoay mâm: “Cậu có ăn không? Không ăn là tôi ăn luôn phần của cậu đó.”

 

"……"

 

Hứa Ỷ Hạ trang điểm cho tôi vì cô ấy không muốn Trần Lộ Lộ được như ý.

 

Còn tôi muốn được trang điểm là vì trong lòng có một ảo tưởng - tôi muốn gặp Châu Ứng Hòe.

 

Anh đã dạy chúng tôi một học kỳ rưỡi, không biết liệu anh có đến không.

 

Nhưng tôi hy vọng anh sẽ đến, sẽ thấy tôi trang điểm thật xinh đẹp, sau đó phát hiện ra - rằng tôi không còn là một đứa trẻ, tôi đã là người lớn.

 

Tiếc là, anh không đến, ở một bàn khác có một vị trí dành cho anh, nhưng nó trống không.

 

Tôi đến mời rượu Hoàng Vũ Vy, cô ấy kiểm tra ly của tôi.

 

“Là nước cam.” Tôi thiếu kiên nhẫn nói: “Cô Hoàng, em lớp 11 là đã mười tám tuổi rồi.”

 

Cô cụng ly với tôi: “Con gái ở bên ngoài không nên uống rượu nhiều.”

 

Tôi ngần ngừ một lúc, không kìm được hỏi: "Hôm nay thầy Châu không tới sao?"

 

Hoàng Vũ Vy nghĩ nghĩ: "Có thể anh ấy sẽ đến, cũng có thể không."

 

Xung quanh rất ồn ào, có người đang hát, có người tụm lại đùa giỡn với nhau, có người lại đang làm trò mui vui.

 

Trưởng phòng giáo vụ đứng dậy phát biểu với khuôn mặt rạng rỡ.

 

Chẳng ai quan tâm đến lời ông nói, bọn con trai chỉ cố chuốc rượu ông.

 

Người đàn ông trung niên bụng bự đáng ghét này trước giờ chẳng được tích sự gì cả.

 

Tôi chen vào đám đông ồn ào, lợi dụng lúc hỗn loạn tạt môt cốc nước nóng vào háng ông ta.

 

Bài diễn thuyết của ông ta đột ngột dừng lại, chuyển thành những câu hỏi rít ra từ kẽ răng.

 

Cùng lắm thì đau một chút thôi, không hư hàng được đâu. Trong khi truy tìm thủ phạm, tôi khom lưng chuồn mất.

 

Hoàng Vũ Vy nhìn tôi, trợn mắt với tôi, ý nói: Em nha!

 

Tôi biết cô ấy không có ý bắt tôi phải chịu trách nhiệm, đó chỉ là lời trách mắng, cô ấy rất bao dung đối với tôi.

 

Cũng giống như đêm đó, cô ấy đã không cởi quần lót của tôi.

 

Nhiệt độ trong phòng rất cao khiến mặt tôi đỏ bừng.

 

Mùi t.h.u.ố.c lá và rượu khiến tôi hơi choáng váng, tôi không chịu được đứng dậy đi ra ngoài.

 

Đứng được một lúc thì có một vị khách không mời mà đến - Trương Dĩ Kiều.

 

Những ký ức không vui ùa về trong tâm trí tôi, tôi muốn rời đi.

 

Trương Dĩ Kiều nắm lấy cổ tay tôi: "Chờ đã, đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

 

“Nếu là tỏ tình thì không cần thiết.”

 

"Lâm Hàm Thanh!" Sắc mặt cậu ta đỏ bừng: "Cậu là đồ đầu đất!"

 

"Tôi không có khuynh hướng khổ d.â.m, Trương Dĩ Kiều."

 

Khuôn mặt tuấn tú của Trương Dĩ Kiều hiện lên sự áy náy: “Tôi đến để xin lỗi.”

 

"Xin lỗi không có nghĩa là sẽ được tha thứ."

 

Cậu ta hiện tại không giống với chàng trai hào hoa được bọn con trai khác săn đón ở trong phòng tiệc.

 

Trương Dĩ Kiều hiện tại có thể nói là đang khúm núm.

 

“Tôi, tôi biết.” Cậu ta mím môi: “Tôi muốn giải thích với cậu.”

 

"Hôm đó tôi không có ý đó……tôi chỉ cố dọa cậu thôi."

 

"Ừ, tôi biết, không ai đi mặc quần jean còn đeo thắt lưng để hành sự cả."

 

"Tôi không có chụp ảnh, tôi chỉ muốn làm cậu thấy khó chịu thôi."

 

"Xin chúc mừng, cậu đã đạt được mục đích của mình rồi - lúc đó tôi thực sự rất khó chịu."

 

“Tôi bắt con mèo đó vì muốn ép cậu ra ngoài thôi, tôi không có ngược đãi nó.”

 

"Mèo rất dễ bị kích động." Tôi nói: "Không cần giải thích nữa, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu."

 

"Mật khẩu di động là ngày sinh nhật của cậu, là vì……"

 

Tôi không tiếp lời nữa, năm ba trung học, tôi đã học được rất nhiều điều, nhưng chỉ có điều này là không.

 

Tình cảm ngây ngô tuổi thanh xuân của tôi đã bị Châu Ứng Hòe bóp c.h.ế.t ngay từ trong trứng nước.

 

"Đó là bởi vì tôi thích cậu!" Trương Dĩ Kiều run rẩy lấy ra một xấp giấy từ trong túi quần.

 

"Con trai thích cậu quá nhiều, tôi không muốn bọn họ cướp mất cậu khỏi tay tôi, nên mới cố ý bêu xấu cậu, có như vậy tôi mới có thể theo đuổi được cậu, tôi……"

 

"Cướp của cậu ư?" Tôi ngắt lời cậu ta: "Tôi lẽ đương nhiên thuộc về cậu rồi sao?"

 

"Không, không phải vậy! Là tôi đã quá kiêu ngạo, tự cho mình là trung tâm, tôi sai rồi, xin lỗi."

 

"Tại sao cậu còn xúi giục Hứa Ỷ Hạ chụp ảnh tôi thay quần áo?"

 

“Bởi vì, bởi vì tôi muốn, muốn……” Cậu ta lắp ba lắp bắp, không thể ngẩng đầu lên trước câu hỏi của tôi.

 

Những phong thư trong tay cậu ta rơi rớt khắp sàn, đều là thư tình của nhiều người khác nhau.

 

Lúc tôi xấu hổ và tức giận vì biệt danh “Bò sữa” của mình, lúc tôi đau khổ vì không được người khác quý mến.

 

Thì cậu ta lại tự ý lấy đọc những bức thư trong ngăn kéo của tôi mà không được phép, không tiếc công sức bôi nhọ tôi!

 

Và tất cả điều này chỉ vì cậu ta thích tôi! Sự yêu thích của cậu ta sao lại khiến người ta chán ghét như vậy?

 

Giống như cậu bé mẫu giáo kéo b.í.m tóc của con gái vậy!

 

Không, cậu ta còn tệ hơn. Tôi không hề có ý định giữ thể diện cho cậu ta.