Sinh Trưởng Hoang Dã

Chương 14



Trong suốt năm cuối trung học, mọi người đều bị bao trùm trong bầu không khí học tập căng thẳng, không ai kiếm chuyện gây rắc rối.

 

Trong đầu tôi tràn ngập các công thức, từ vựng tiếng Anh, các bài thơ cổ, sự kiện lịch sử và cách thức trả lời câu hỏi.

 

Tôi đã luyện thành một tuyệt kỹ, chỉ cần nhìn vào điểm số là biết ngay những chỗ bị trừ điểm.

 

Cách kỳ thi tuyển sinh đại học còn 100 ngày, nhà trường tổ chức lễ tuyên thệ, học sinh đứng đầu các môn xã hội và tự nhiên đã lên sân khấu phát biểu.

 

Tôi còn cách vị trí đầu tiên của môn xã hội 68 hạng.

 

Thời gian trôi đi giống như lật từng trang sách, không dừng lại một giây phút nào, trôi qua như nước chảy.

 

Tôi trơ mắt nhìn những con số đếm ngược phía sau lớp học càng ngày càng mỏng, cho đến khi chỉ còn sót lại một trang.

 

Buổi tự học cuối cùng tối hôm qua, Hứa Ỷ Hạ và tôi thôi không cãi nhau nữa, mỗi người đều tự xem lại sổ ghi chú của mình.

 

Lúc chuông tan học vang lên, con bé nói với tôi: "Chúc cậu thành công đề tên bảng vàng - xếp sau tôi."

 

“Cậu đối xử với vị cứu tinh của mình như vậy sao?” Tôi nghẹn ngào: “Cậu đúng thật là biết cách ân trả nghĩa đền đó.”

 

Hứa Ỷ Hạ vẫy tay với tôi rồi bước về phía cổng trường, địa điểm thi của con bé không phải ngay tại trường chúng tôi.

 

Tôi đuổi theo, miễn cưỡng nhắc nhở: “Cậu thu dọn đồ hết chưa? Không có quên tài liệu gì đó chứ?”

 

Con bé nhét vào tay tôi một cây bút: “Cho cậu đó, xin ở văn miếu đó, cây bút dùng êm tay nhất của quý cô đây đó.”

 

Đồ ngốc, chỉ là con gái của cảnh sát phụ tá lại tự cho mình là quý cô cơ đấy! Nhưng tôi không còn thấy con bé giả tạo và đáng ghét nữa.

 

Tôi và con bé ôm nhau, và đúng như dự đoán, da gà tôi lại nổi rần rần, gớm quá.

 

Trương Dĩ Kiều đứng cách đó không xa, đã xem hết toàn bộ vở hài kịch của chúng tôi, bao gồm cả cái ôm ngượng ngùng kia.

 

“Chúc các cậu thi tốt nhé.” Cậu ta nhìn tôi: “Cậu không cần phải cảnh giác với tôi như vậy đâu.”

 

"Tôi sẽ đi con đường có nhiều người."

 

“Tôi đã nói rồi, cậu không cần đề phòng tôi như vậy, chúng ta không còn nợ nần nhau gì nữa rồi."

 

Hứa Ỷ Hạ khinh thường nhổ nước bọt phì phì: “Cẩn thận thuốc trừ sâu đó.”

 

Trương Dĩ Kiều rất hòa nhã giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, khiến tôi thấy buồn nôn.

 

Nghe nói cậu ta được tuyển thẳng vào một trường đại học nước ngoài.

 

Vài ngày trước, tôi nhắn tin cho Châu Ứng Hòe kể về chuyện của Trương Dĩ Kiều, tôi hỏi: "Tại sao lại như vậy, thầy Châu?"

 

"Thế giới không hoàn toàn công bằng." Anh phá lệ trả lời tôi về một chủ đề khác ngoài việc học: "Nhưng đừng vì vậy mà từ bỏ việc tiến về phía trước."

 

"Thầy muốn nói là ông trời sẽ không phụ lòng người, chỉ cần nỗ lực phấn đấu nhất định sẽ được đền đáp xứng đáng, đây mới là điều tuyệt đối công bằng sao?"

 

"Điều này cũng không phải tuyệt đối, nếu có một ngày dù em đã rất nỗ lực nhưng lại không được như mong đợi thì cũng đừng tự trách."

 

Châu Ứng Hòe nói: "Em hỏi tôi vì sao cậu ta có thể được tuyển thẳng vào trường đại học nước ngoài, tôi cũng không thể cho em một câu trả lời thỏa đáng, hiện tại tôi chỉ có thể nhắc nhở em một điều, em đừng để mình bị ảnh hưởng bởi nhịp điệu của người khác - đây cũng là bí quyết để giữ bình tĩnh khi làm bài thi."

 

“Cảm ơn thầy Châu.” Tôi nói: “Cảm ơn thầy đã cho em biết thế giới này là không hoàn hảo.”

 

"Hàm Thanh, chúng ta đừng bàn chuyện quá lớn như bài toán vận mệnh, nếu em muốn thay đổi sự bất công của cuộc đời, có thể bắt đầu bằng việc thay đổi cuộc đời của chính mình."

 

Châu Ứng Hòe ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ: "Được rồi, chúng ta đi nhà ăn ăn đi."

 

Thế giới không hoàn hảo và tì vết.

 

Thế giới không hoàn toàn công bằng, và mọi người đặt ra các quy tắc để khiến nó vận hành một cách công bằng hơn.

 

Tôi chỉ là một người bình thường nên phải tuân theo các quy tắc.

 

Đây chính là hiện thực cuộc sống, hiện tại tôi không có cách nào thay đổi nó, vì vậy tôi chấp nhận một thế giới với những tì vết.

 

Tôi đang làm một điều rất ngầu - dốc hết sức thay đổi cuộc đời mình.

 

Đồng thời, tôi nhận ra rằng mình muốn làm chuyện còn ngầu hơn nữa, như Châu Ứng Hòe - dốc hết sức để giúp đỡ và thay đổi cuộc đời của người khác.

 

Tôi muốn trở thành người như vậy, giúp đỡ kẻ yếu đuối và lên tiếng kêu gào trước thế giới bất công.

 

Mặc dù chỉ là một thanh âm vô cùng yếu ớt.

 

Lúc tôi bước ra khỏi phòng thi đã là sáu giờ chiều.

 

Cuộc sống thời trung học của tôi đã kết thúc.

 

Vầng ánh sáng nơi phía chân trời giống như đôi mắt ngái ngủ muốn híp lại của buổi tịch dương.

 

Tôi thấy mọi thứ thật không chân thực.

 

Tôi đeo cặp sách trên lưng bước về phía trước, nhìn thấy mẹ đang đứng ở đằng xa.

 

Bà ấy đội một chiếc mũ len không vừa vặn.

 

Vì hóa trị, tóc của bà rụng từng mảng, nhiều đến nỗi bà phải cạo đi.

 

Mẹ thấy không thoải mái chỉnh lại khẩu trang.

 

Tôi bước tới, bà lùi lại một bước, tôi bước tới nắm lấy tay bà: “Đi thôi.”

 

Bà cảnh giác nhìn về phía sau tôi: “Bạn cùng lớp của con đâu?”

 

Tôi nói dối rất trơn tru: “Ở đây đều là học sinh trường khác, không có bạn cùng lớp của con.”

 

Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nắm tay tôi cùng trở về nhà.

 

Các bậc cha mẹ khác đều đang hỏi thăm con mình: "Con cảm thấy thế nào? Những câu hỏi lớn có làm được không?"

 

Chỉ có riêng mẹ hỏi tôi: “Tối nay con muốn ăn gì?”

 

Tôi có chút chạnh lòng, không phải vì bà ấy không muốn hỏi mà vì bà ấy không biết hỏi gì.

 

“Con không ăn cá trắm cỏ nữa đâu.” Tôi nói: “Ăn ngán tới óc rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Đó là cá mà chồng dì Tống của con câu được đó, cho nhà chúng ta không có lấy tiền đâu.”

 

"Vậy cũng không ăn, con muốn ăn McDonald's."

 

"Lâm Hàm Thanh——" Một thanh âm từ phía sau truyền đến.

 

Mẹ liền buông tay tôi ra, cúi đầu hoà mình vào biển người.

 

Trần Lộ Lộ chen chúc đi tới: "Cậu có tham dự tiệc tri ân thầy cô không?"

 

Tôi không thích cô ta lắm nên làm mặt lạnh: “Tôi còn phải làm bài tập hè, không có thời gian.”

 

"Bố của cậu chủ Trương đãi đó, cậu không đi sao?"

 

Miễn phí? Thứ duy nhất khiến tôi không thể từ chối, tôi không nói nữa.

 

"Im lặng là đồng ý nhé, tôi báo cho cậu một vé nhé."

 

Cậu ta đi được vài bước rồi quay lại cúi đầu chào mẹ tôi: “Tạm biệt dì.”

 

Mẹ tôi im lặng không nói tiếng nào, tôi ôm mẹ, bà mới nói: "Tạm biệt."

 

Sau khi Trần Lộ Lộ rời đi, bà ấy trách tôi: "Mẹ đã lùi lại rồi, con còn tới ôm mẹ làm gì."

 

Trách móc, phía sau giọng điệu phàn nàn oán thán, tôi thấy được sự ngượng ngùng của bà.

 

Tôi bĩu môi: "Mẹ xấu hổ cái gì? Xấu hổ vì chưa lên đồ à?"

 

Mẹ tôi hơi hé khẩu trang ra, nói với giọng tự hào: “Tô son rồi.”

 

Chúa ơi, tôi không chịu nổi bà ấy nữa rồi, nửa đời lăn lộn phong trần, chung quy lại vẫn thích làm dáng.

 

Thật là trần tục, mẹ tôi chính là người trần tục như vậy đấy.

 

Trần tục, hèn mọn, hay giở trò khôn vặt, nông cạn lại ham hư vinh.

 

Tôi quyết định chấp nhận bà ấy, giống như cách bà ấy đã chấp nhận một kẻ hèn hạ và đáng khinh như tôi.

 

24

 

Trước khi đến dự tiệc tri ân thầy cô, Hứa Ỷ Hạ đã gọi video cho tôi.

 

Trên màn hình xuất hiện một chiếc váy xòe bằng voan màu vàng nhạt, theo sau là khuôn mặt của con bé.

 

“Trông có đẹp không?” Đôi môi của con bé bóng loáng: “Thấy chiếc váy này thế nào?”

 

Cho xin đi! Mối quan hệ của chúng ta đâu có tốt đến vậy, tại sao lại làm những việc như bạn thân vậy chứ!

 

Tôi cảm thấy không thoải mái: “Chỉ đi ăn bữa cơm thôi, có cần phải……”

 

"Sao cậu nhà quê vậy, Lâm Hàm Thanh?" Hứa Ỷ Hạ ngắt lời tôi: "Cậu định mặc đồng phục đi đó hả?

 

"Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Tôi đâu có khỏa thân ra đường."

 

"Thà cậu không mặc còn hơn mặc cái đó, ít nhất cũng có thứ gì đó cho tôi xem."

 

Con bé cố tình làm ra vẻ gợi cảm, còn tôi thì che n.g.ự.c lại.

 

"Đến nhà tôi đi, tôi không biết nên mặc gì, cậu đến giúp tôi chọn với."

 

"Tôi không có mắt nhìn, không biết chọn."

 

"Tôi đợi cậu ở cổng khu chung cư Lệ viên, thế nhé, tôi cúp máy đây."

 

Sao tôi làm chuyện như vậy với cậu ta nhỉ?

 

Tôi mở tủ, ngừng ngừ cởi chiếc quần đi học của mình ra, thay vào một chiếc quần jeans.

 

Tôi ngắm nghía mình trước gương: Lâm Hàm Thanh, mày thật là ngầu!

 

Hứa Ỷ Hạ đã trang điểm chỉnh tề đợi tôi ở cổng chung cư.

 

Con bé liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, tặc lưỡi hai lần, rồi kéo tôi vào nhà.

Thiết Mộc Lan

 

Nhà của con bé không lớn, phòng thì bừa bộn, chứa đầy gấu bông.

 

Trên tấm ga trải giường màu hồng nhạt chất một đống quần áo lòe loẹt, giống như báu vật của rồng khổng lồ.

 

Hứa Ỷ Hạ đi vòng quanh tôi: “Bộ này đẹp không?”

 

Tôi bối rối nhìn con bé: “Cái này không phải giống cái vừa rồi sao?”

 

Con bé khoa trương kêu lên: "Giống chỗ nào? Chỉ là cùng màu thôi!"

 

Tôi ngồi trên thảm, nhìn con bé thử hết kiểu váy này đến kiểu váy khác, không ngừng xoay tròn.

 

Hóa ra Hứa Ỷ Hạ không chỉ có đồ lót ren mà còn có rất nhiều váy đẹp.

 

Chiếc váy xòe tạo nên một góc nhìn thơ mộng, căn phòng tràn ngập màu sắc dịu dàng, thực sự rất nữ tính.

 

Tôi nhìn xuống chiếc quần jean rách của mình.

 

Hứa Ỷ Hạ thử đồ mệt rồi, ngồi bệt xuống: “Đây là đồ sida tôi dành dụm tiền để mua đó.”

 

Tôi không thoải mái nhích sang một bên: "Cậu nói cái này làm gì?"

 

Con bé liếc tôi: “Ánh mắt của cậu như muốn nói ‘con gái của cảnh sát phụ tá quả là giàu có.”

 

Những suy nghĩ đen tối của tôi bị vạch trần, tôi im lặng không đáp.

 

Hứa Ỷ Hạ hai tay chống nạnh: “Tôi chỉ ghét điều này ở cậu, đồ giả tạo.”

 

"Tôi cũng ghét điều này ở cậu, đồ cay nghiệt."

 

"Tôi ghét n.g.ự.c của cậu."

 

"Tôi ghét màu son dưỡng của cậu, hồng lè."

 

……