8
“Em đến khám dạ dày.” Vừa mở miệng chợt bật ra lời nói dối, tôi đã vô thức nói dối: “Tránh ra.”
"Dạ dày khó chịu uống nước ấm sẽ tốt hơn, tôi lấy nước nóng cho em nhé."
Nhưng mẹ tôi bị loét miệng do biến chứng, chỉ có thể uống nước mát.
Tôi không muốn dây dưa thêm với anh: “Được rồi, đừng ở đây giả vờ giả vịt nữa.”
"Cô Hoàng nói người giám hộ của em không có ở đây, nếu em cần giúp đỡ——"
“Dừng.” Tôi nhướng mày nhìn anh: “Tôi có ba mươi nghìn tệ là đủ rồi.”
Anh không để ý đến tôi nữa mà đột nhiên khom người, ho dữ dội.
Tiếng ho càng lúc càng to, thân hình gầy gò của anh như cái ống bễ bị hư, lồng n.g.ự.c phập phồng mỏi mệt.
Tôi chợt phát hiện ra Châu Ứng Hòe rất cao, đôi vai rộng nhưng lại cực kỳ gầy.
Lưng anh cong lên, xương sống gồ ghề lộ ra dưới chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng manh, có chút không giống người bình thường.
“Thầy Châu?” Tôi cau mày, do dự vỗ vỗ lưng anh: “Thầy muốn nôn à?”
Anh đứng thẳng người dậy, chỉnh lại kính rồi lại ra vẻ ‘ta đây là người lớn’ nhìn tôi.
"Không sao. Bệnh dạ dày tái phát thôi. Hôm qua em đi vội quá, chuyện với Trương Dĩ Kiều……"
Tôi chợt cảnh giác, kéo anh tới đầu cầu thang: “Rốt cuộc thầy muốn vòi tôi bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi nghìn tệ không phải là con số nhỏ, có thể khởi kiện, tôi hy vọng em có thể trả lại.”
"Vậy thầy cũng đừng làm thầy giáo nhân dân nữa. Đến bộ Giáo dục đầu thú đi. Thầy lấy mặt mũi đâu mà quản chuyện của tôi chứ?"
Lần đầu tiên, Châu Ứng Hòe tỏ ra thảng thốt, anh mím môi.
Chúng tôi chia tay không mấy vui vẻ nơi hành lang bệnh viện. Tôi đi về phía phòng bệnh, phía sau truyền tới tiếng nôn khan.
Không phải ho mà là nôn khan. Anh hơi khom người, hàng mày tinh anh cau chặt.
Ánh tịch dương trèo vào từ cửa sổ phía đầu hành lang rồi ngồi lên vai anh. Da anh trắng đến mức phát sáng.
Ghê tởm. Tôi đá vào chân tường mà cảm thấy răng mình đau nhức, đẹp đến mức ghê tởm.
Trở lại phòng bệnh, tôi đưa nước cho mẹ, mẹ giống như đang cầm bảo bối, xòe lòng bàn tay ra, nịnh nọt.
“Mẹ tìm được thuốc rồi, thì ra là rơi ngay nệm.”
Thật trớ trêu, giờ phút này thân phận hai mẹ con tôi đã được hoán đổi, tôi lại trở thành người cầm quyền.
Tôi biết bà muốn được tha thứ, nhưng tôi không nói.
Tôi lạnh nhạt nói tôi biết rồi, trong lòng âm thầm dâng lên một niềm vui sướng xen lẫn nỗi bi ai.
Mẹ xứng đáng với tất cả những điều này, mẹ ạ.
Con vừa yêu mẹ vừa hận mẹ, con không muốn mẹ rời xa con, nhưng cũng không muốn mẹ được hạnh phúc.
Con muốn mãi như thế này, cùng mẹ giày vò lẫn nhau.
Mẹ ngủ rồi, tôi ngồi bên giường nghịch chiếc máy ảnh.
Sau khi sao lưu lại những bức ảnh ưng bụng, tôi xóa tất cả những bức ảnh đã chụp hôm qua.
Tiếp đó, tôi bắt đầu xem qua những bức ảnh được chụp trước đó:
Cây cối, sticker, kẹp tóc……còn có mấy bức ảnh chụp Trương Dĩ Kiều đang chơi bóng rổ.
Thời gian chụp là vào thứ năm, không ngờ cô ta vẫn còn mê mẩn Trương Dĩ Kiều.
Tôi cười giễu cợt, tiếp tục xem những bức ảnh được chụp trước đó nữa, đột nhiên cảm thấy kỳ quái.
Hứa Ỷ Hạ vừa vào lớp 10 đã có chiếc máy ảnh này, hầu như ngày nào cũng chụp.
Lịch sử chụp ảnh lại bị ngắt quãng, không phải ngày nào cũng có ảnh, cô ta đã xóa cái gì?
Chắc không phải là có ảnh nào riêng tư đâu nhỉ? Tôi lên mạng tra cứu, tìm cách khôi phục dữ liệu.
Sau đó, tôi bật máy ảnh lên, nóng lòng xem qua mấy bức ảnh, mặt tôi chợt đỏ bừng.
Đó là ảnh tôi đang thay quần áo, chụp từ trên xuống dưới.
Chụp lén? Lòng tôi chợt lạnh như băng, cô ta lại dám lén chụp ảnh tôi đang thay quần áo trong ký túc xá.
Tiếp tục xem thì thấy rất nhiều ảnh chụp bóng lưng tôi, kéo dài gần một năm.
Cô ta chụp lén tôi làm gì chứ? Tôi thật không dám tin, không phải để cho Trương Dĩ Kiều xem đó chứ?
Sự xấu hổ và tức giận dâng lên trong tôi, đồng thời theo sau đó là một cảm giác vui sướng bệnh hoạn.
Chẳng trách cô ta lại ghét tôi đến thế, chẳng trách Trương Dĩ Kiều lại dễ dàng mắc bẫy như vậy.
Hóa ra là vậy. Ỷ Hạ à, giờ đến lượt cậu rồi.
9
Tối chủ nhật, tôi xách theo chiếc cặp sách nặng ì với chiếc máy ảnh bên trong trở lại trường.
Tôi thực sự rất muốn bán nó, nhưng……cuối cùng tôi đã không bán.
Tôi lau chùi cẩn thận rồi đặt nó ở nơi không có camera giám sát, sau đó quay trở lại ký túc xá.
Tủ quần áo, bàn học và giường nệm của tôi đều bị lục tung, còn sạch hơn cả túi của tôi.
Hứa Ỷ Hạ khoanh tay trước ngực, tra hỏi tôi như đang thẩm vấn phạm nhân: “Máy ảnh đâu rồi?”
Tôi có chút hoảng sợ, vô thức lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn cô ta.
“Nó đâu rồi?” Cô ta bước tới, giật lấy cặp sách của tôi: “Sao cậu dám trộm đồ của tôi!”
Cô ta như một con ch.ó điên làm tôi vui gần chết, không nhịn được mà phì cười.
Cô ta thẹn quá hóa giận, hét vào mặt tôi: "Lâm Hàm Thanh! Giờ này mà cậu còn dám cười sao?"
Tôi cười sặc sụa: “Cậu lục túi trông như con lợn ủi đất vậy.”
Cô ta định tát tôi nhưng bị câu tiếp theo của tôi chặn lại: “Xin lỗi nhé, Ỷ Hạ.”
Tôi duỗi ngón trỏ ra, vẽ một cái mặt cười tươi giữa không trung, mặt cô ta đầy vẻ lúng túng:
"Lâm Hàm Thanh, tôi chưa thấy ai hèn hạ như cậu, cậu xem trộm nhật ký của tôi……"
Tôi mở cửa phòng ký túc, phía sau tôi là tiếng gầm thét cuồng loạn của cô ta:
"Cậu chột dạ rồi chứ gì? Cứ đợi đó!"
Tim tôi đập nhanh, hai má nóng bừng, tôi đang vô cùng phấn khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sinh-truong-hoang-da/chuong-5.html.]
Cô ta cắn câu rồi! Cô ta cắn câu rồi!
Một tuần mới đến, tôi đến lớp muộn hơn Hứa Ỷ Hạ.
Tôi đặt cặp sách của mình lên ghế, phát ra một tiếng động nặng nề.
Hứa Ỷ Hạ liếc sang, ngòi bút đang viết hơi dừng lại.
Tôi căng thẳng bảo vệ cặp sách của mình, giọng khô khốc: “Nhìn tôi làm gì?”
“Không có gì.” Cô ta quay đầu tiếp tục làm bài tập.
Đôi mắt đen như hai hòn nhãn của cô ta đảo quanh, có chút gian xảo.
Giờ ra chơi, Hứa Ỷ Hạ đột nhiên lên tiếng:
"Hàm Thanh, có thể cho tôi xem cặp sách của cậu được không?"
Thiết Mộc Lan
Tôi quay người ôm lấy cặp sách: “Tại sao?”
“Tôi có một cuốn sách, hình như bị cậu bỏ nhầm vào cặp rồi.”
Trước mặt người khác, cô ta luôn giả vờ giả vịt.
Thấy tôi im lặng, cô ta chắp hai tay lại nói: "Làm ơn đi mà, Hàm Thanh!"
"Để tôi tự tìm, tìm được tôi sẽ đưa cho cậu."
Hứa Ỷ Hạ cao giọng: “Sao cậu không dám cho tôi xem cặp của cậu chứ?”
Câu nói này đã thu hút sự chú ý của cả lớp.
Tôi ôm chặt chiếc cặp, nói ngắc ngứ: “Không, không tại sao gì hết.”
Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
"Hình như lúc trước Ỷ Hạ có nói là bị mất máy ảnh!"
"Sao cho xem cặp thôi mà Lâm Hàm Thanh lại căng thẳng thế nhỉ?"
"Nhà cậu ấy nghèo lắm, có khi nào thấy máy ảnh của Hạ Hạ đắt tiền nên……"
……
Thừa lúc tôi đang phân tâm, Hứa Ỷ Hạ giật lấy cặp sách của tôi.
"Đó là bài tập tôi cần phải làm, tôi sốt ruột lắm!"
“Đừng mà!” Tôi kích động đứng dậy: “Ỷ Hạ, xin cậu đó——”
Đồ trong cặp tôi bị cô ta đổ ra lịch kịch.
Bút, giấy, sách, hồ sơ bệnh án và một núi hoa len vàng rực.
Cuống hoa được làm bằng kẽm, buộc thành một bó lớn, rất nặng.
Hứa Ỷ Hạ ngây ra, buộc miệng hỏi: "Máy ảnh của tôi đâu?"
Tôi cụp mắt: “Ỷ Hạ, hóa ra là cậu nghi ngờ tôi.”
“Nhà tôi tuy nghèo, danh tiếng của mẹ tôi cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng tôi sẽ không làm chuyện như vậy.”
"Xin cậu đó……làm ơn đừng nghĩ như vậy về tôi."
Ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh đổ dồn về phía Hứa Ỷ Hạ.
Tôi và cô ta đều đã quá quen thuộc với ánh mắt đó.
Kiểu nhìn phán xét, xem có nên cạch mặt cô ta hay không.
Con người là loài động vật rất kỳ lạ, họ dùng cách tẩy chay đồng loại để cảm thấy mình vượt trội hơn người.
Hiện tại, Hứa Ỷ Hạ đã vượt mặt tôi, trở thành một ứng cử viên sáng giá hơn.
Người hống hách và ngang ngược như cô ta đáng bị lên án hơn tôi nhiều.
Hứa Ỷ Hạ, người khởi xướng trước đây, dường như rất hiểu điều này.
Nước mắt lặp tức tuôn như mưa: “Xin lỗi nhé, Thanh Thanh.”
"Tôi, tại tôi quá sốt ruột thôi, tôi thực sự không cố ý!”
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi……"
Cô ta thấp giọng cầu xin tôi tha thứ, trông thật đáng thương.
Có người nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi."
Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi. Chết tiệt, chẳng qua vì các cậu không phải là người trong cuộc!
Tôi nắm chặt nắm đấm, thực sự muốn đ.ấ.m cho mấy người thích hóng chuyện mỗi người một cú.
Ở cửa lớp có một giọng nói vang lên: “Cho hỏi, bạn Lâm Hàm Thanh có ở đây không?”
"Có người nhặt được máy ảnh của bạn, gửi nó đến văn phòng thất lạc."
Mọi người nhìn về phía người mới tới, đàn chị giơ máy ảnh lên: "Tôi tới trả lại máy ảnh."
Hứa Ỷ Hạ phản ứng lại, bước tới nói: “Cảm ơn chị.”
Đàn chị kiên nhẫn giải thích: "Bạn này, cái này không phải của em, nó là của Lâm Hàm Thanh."
Hứa Ỷ Hạ hỏi: "Chị, sao chị biết là của Lâm Hàm Thanh?"
Khuôn mặt của đàn chị ửng hồng: “Bởi vì trong máy ảnh có hình của em ấy.”
Cô ấy chỉ vào tôi, mỉm cười nói: “Là em ấy, đàn em lớp 11 xinh xắn.”
Cuối cùng, cô ấy bổ sung: "Vì muốn tìm chủ nhân nên đã mở ra xem, xin lỗi nhé."
Hứa Ỷ Hạ đính chính: "Đây là máy ảnh của em, Lâm Hàm Thanh đã trộm nó, còn dùng chụp ảnh."
Cô ta hoàn toàn không nghĩ đến khả năng nào khác, đương nhiên cho rằng tôi đã tự ý dùng máy ảnh.
Đàn chị kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ, nhìn tôi rồi lại nhìn Hứa Ỷ Hạ, có chút ngại ngùng.
Xung quanh lại dậy lên tiếng xì xầm bàn tán, tất cả đều đang chĩa mũi dùi về phía tôi.
"Lâm Hàm Thanh thật không biết xấu hổ, đã trộm máy ảnh của người ta lại còn lấy để chụp ảnh nữa."
"Chết cười mất thôi. Đã trộm máy ảnh mà còn làm mất, đúng là ngu ngốc!"
"Tôi mà là Hứa Ỷ Hạ chắc tôi tức c.h.ế.t mất, tự nhiên dính phải một đứa bạn cùng phòng quái đản như vậy."
……
……