12
Tháng 12 tới, Hứa Ỷ Hạ, bị cô lập không ai giúp đỡ định phản kích.
Trong tiết dự giờ của giáo viên ngữ văn Hoàng Vũ Vy.
Đó là tiết tập làm văn, Hoàng Vũ Vy cho chúng tôi mười phút viết ngẫu hứng.
Chủ đề vừa nhàm chán vừa sáo rỗng: “Tình yêu.”
Tôi ngồi ngẩn người hết mười phút, rồi nghe cô ấy nói: "Có bạn nào xung phong đọc cho cả lớp nghe không?"
Dưới bục giảng im lặng như tờ, Hoàng Vũ Vy lại lặp lại lần nữa.
Hứa Ỷ Hạ giơ tay lên.
Cô ta đứng dậy, lớn tiếng nói: “Cô Hoàng, bạn cùng bàn của em xung phong.”
Hoàng Vũ Vy đi tới, trên mặt mang vẻ cảm kích.
Đây là năm thứ hai cô đứng trên bục giảng, phía cuối lớp học chật kín lãnh đạo nhà trường.
Tiết dự giờ này liên quan mật thiết đến kết quả đánh giá của cô.
Cô ấy đưa tay cầm cuốn vở tập làm văn của tôi lên, hắng giọng rồi chợt sững người.
Trên giấy làm văn được vẽ một cục phân to.
Một thoáng trầm mặc khiến cuối lớp dậy lên những tiếng xì xầm bàn luận.
Tôi nhớ Hoàng Vũ Vy lần trước ở văn phòng đã khoác áo cho tôi, còn nói một câu.
——Tôi nhớ rồi, em là người đã giành được giải thưởng……
Cô ấy nhớ tôi, tôi là học sinh đã lọt vào vòng trong cuộc thi viết văn nhưng không tiếp tục tham gia vòng chung kết.
Vòng chung kết được tổ chức ở Bắc Kinh, chi phí đi lại phải tự chi trả nên mẹ tôi đã hồi lại vé tàu.
Vì vậy, tôi phải dừng lại ở vòng ngoài, không thể đi tiếp, tới hiện trường cuộc thi tranh chức vô địch.
Gia đình nghèo, khó mà sinh ra được người con xuất chúng, bởi vì muốn bồi dưỡng được một người xuất chúng phải cần rất nhiều tiền.
Hơn nữa, cảnh nhà nghèo luôn bị những thứ cơm áo gạo tiền bủa vây, lấy chỗ đâu cho tôi để một chiếc bàn học?
Khoảnh khắc đó tôi chợt nhận ra: Xuất phát điểm quyết định tương lai của tôi.
Tương lai của tôi cũng sẽ như mẹ mình, sống lay lắt qua ngày, cuộc đời chìm trong bóng tối vô tận.
Vì nghèo, tôi không dám nghĩ về quá khứ, càng không dám mơ mộng đến tương lai.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, tôi giơ tay phát biểu.
Tôi nói: “Cô Hoàng, em muốn tự mình đọc có được không?”
Cô đáp lại rất nhanh: “Được, em có cần thời gian chuẩn bị không?”
Cô ấy cho tôi thêm thời gian để viết nháp, nhưng tôi chỉ lắc đầu: "Không cần đâu ạ."
Nếu nói về tình yêu thì câu trả lời của tôi chỉ có một, đó chính là mẹ.
Tôi đã kể một câu chuyện ngắn về việc mẹ tôi đã ở phòng bệnh nhặt thuốc như thế nào.
Những câu từ dào dạt tuôn ra hết sức trật tự và sống động.
Không khí xung quanh lặng ngắt như tờ. Lúc tôi ngồi xuống, Hoàng Vũ Vy dẫn đầu vỗ tay.
“Thật cảm động.” Cô nói: “Nhưng chúng ta đang học tiết văn nghị luận.”
Cả lớp cười rộ lên, bầu không khí cũng bớt căng thẳng.
……
Chuông reo, tiết dự giờ này cũng có thể miễn cưỡng coi như thành công tốt đẹp.
Sau buổi học, Hoàng Vũ Vy đến tìm tôi: "Bài văn lúc nãy của em khiến mọi người rất cảm động."
Tôi không muốn nói nhiều với cô ấy nên gật đầu chiếu lệ: “Ồ.”
“Lãnh đạo nhà trường đánh giá em rất cao.” Cô bám riết không tha: “Sao em không tham gia vòng chung kết?”
Tôi câm như hến, cô lại nói: “Hàm Thanh, nếu em có gì khó khăn thì có thể đến tìm cô.”
“Cảm ơn cô.” Tôi trả lời lạc quẻ: “Cảm ơn cô hôm đó đã giúp em mặc quần áo.”
Cô đưa cho tôi một tờ giấy: “Đây là phiếu đăng ký tham gia cuộc thi viết “Khát vọng xanh”.
“……Phí đăng ký là hai trăm tệ, đắt quá.”
“Cô trả giúp em.” Cô vỗ vai tôi: “Cô thấy em rất có năng khiếu.”
Tôi sẽ chỉ dùng hai trăm tệ đó để trả tiền thuê nhà, điện nước, học phí và lệ phí.
Chưa kể đến, nhà trường rất chú trọng thành tích học tập, muốn tham gia các hoạt động ngoại khóa thì thành tích học tập phải đạt tiêu chuẩn.
Tôi trả lại phiếu đăng ký cho cô: “Em bị học lệch, Toán chỉ được 43 điểm, không tham gia được đâu ạ.”
“Vòng sơ khảo sẽ diễn ra vào đầu học kỳ sau. Em có thể nhân kỳ nghỉ đông để học bù——”
Tôi lắc đầu, lùi lại hai bước, cúi đầu chào cô, xách cặp rồi dứt khoát rời đi.
Đi mới được mấy bước, tôi chợt nhận ra có người theo sau nên quay người lại.
Trương Dĩ Kiều lúng túng đứng đó, không còn giơ nanh múa vuốt như trước nữa.
Cậu ta ngập ngừng bước lại gần: “Dù mẹ cậu có bị bệnh thì cậu cũng không nên lấy đó làm lý do để tống tiền người khác.”
“Đồ thần kinh!” Tôi giơ ngón giữa lên thẳng mặt cậu ta: “Thì ra sở thích của cậu là đi khuyên đ.ĩ đ.i.ế.m hoàn lương à.”
Cậu ta bối rối, dừng bước: “Tôi thực sự không nên đồng cảm với loại người như cậu.”
“Tôi cóc cần cậu đồng cảm.” Tôi không chịu lép vế: “Tôi chỉ cần tiền.”
13
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Mùa đông năm nay, không còn ai bàn tán về n.g.ự.c của tôi, về mẹ tôi.
Chắc hẳn đòn trả quẻ kia của tôi đã làm họ sợ.
Tôi dành hết thời gian và tâm huyết ngồi móc hoa, hết đóa này đến đóa khác.
Mẹ tôi đã xuất viện về nhà, tiếp tục uống thuốc.
Dì hàng xóm hàng ngày đều qua nhà tôi cùng móc hoa với mẹ. Dì nói ở một mình buồn chán.
Có dì ấy trông chừng nên tôi cũng không phải tốn tiền thuê người chăm sóc mẹ.
Tết nguyên đán, mẹ dạy tôi nấu bát mì trứng mang sang cho dì.
Dì Tống nói: “Hàm Thanh, con là một đứa trẻ ngoan.”
Tôi ngượng nghịu, không hiểu thế nào gọi là ‘ngoan’, đỏ mặt trở về nhà.
Đang loay hoay dọn bàn thì tôi chợt dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Mẹ, sao lại có hai cái cốc vậy? Có người tới nhà mình à?"
“Dì của con rót nước cho mẹ và dì ấy đó.”
"Thôi đi, dì tô son, hai cái cốc đâu có cái nào có dấu son đâu."
"……"
Tôi cao giọng: “Mẹ lại lừa đàn ông đến ngủ với mình đấy à?”
"Mẹ, mẹ không có……"
"Sao bà ti tiện vậy? Lâm Mỹ Quyên! Bà đúng là rẻ mạt!"
Tôi giận đ.i.ê.n, chỉ muốn đập bể hết mấy cái cốc trên bàn, nhưng cuối cùng tôi lại không nỡ.
Tôi chỉ có thể cáu kỉnh đi tới đi lui, hung hăng cảnh cáo bà:
“Mẹ hiểu chuyện dùm con chút đi được không?”
Mẹ tôi ngoan ngoãn gật đầu, như một đứa trẻ đã làm chuyện sai quấy.
Tôi xem lịch: Ngày 1 tháng 1.
Thời hạn đăng ký tham gia cuộc thi sáng tác tại chỗ “Khát vọng xanh” đã hết.
Trước kỳ nghỉ đông, Châu Ứng Hòe lại tìm đến tôi.
Trên bàn anh là cuốn vở tập làm văn, trên đó được vẽ một cục phân to oành.
Anh hỏi tôi: "Lâm Hàm Thanh, cái gì đây?"
Tôi nói: "Cục phân."
Trên trán anh nổi gân xanh, anh nói: "Ngồi xuống."
Tôi ngồi tướng ba trợn.
Châu Ứng Hòe nói: “Ngồi đàng hoàng, ý em là sao?”
Tôi đổi sang một tư thế còn tệ hơn.
Anh phớt lờ tôi, tiếp tục nói: “Cô Hoàng đăng ký giúp em rồi.”
“Cô ấy đã chọn một bài văn của em để gửi đi dự thi.”
"Em đã vượt qua vòng sơ loại, phí đăng ký cô ấy cũng đã tạm ứng rồi, em có thể đến tham gia vòng sơ khảo."
Tôi bất giác ngồi thẳng dậy.
Tôi nói: “Khi nào? Cô ấy thực sự đã đăng ký cuộc thi viết đó sao?”
Châu Ứng Hòe nói: “Trở về chuẩn bị cho tốt.”
Tôi vô thức vặn lại: “Đó là cuộc thi viết tại chỗ, điểm trung bình môn toán của em thấp, nhà trường sẽ không cho nghỉ phép để đi đâu.”
Nhà trường không phản đối việc học sinh tham gia các hoạt động ngoại khoá.
Yêu cầu duy nhất là không được ảnh hưởng đến việc học - chỉ những người có điểm trung bình kỳ thi tháng của ba tháng gần nhất đạt chuẩn mới được nghỉ phép.
“Các môn xã hội em học rất khá nhưng lại kém môn toán.”
Anh dừng lại: “Tôi đã báo lên trên là tôi làm mất bài thi tháng của em, đầu học kỳ sau sẽ cho em thi lại.”
"Hả?" Tôi hơi mất kiểm soát: "Đầu học kỳ tới em vừa phải thi đầu học kỳ vừa phải kiểm tra bù?"
"Kỳ nghỉ đông em đến nhà tôi, tôi kèm môn toán cho. Điểm môn toán tháng trước cộng với hai bài thi sau này ít nhất cũng phải đạt mức trung bình."
"……" Tôi không nói chuyện.
"Em bị mất căn bản nên không thể học bù cùng các bạn, tôi sắp xếp cho em một lớp riêng, thời gian hơi lệch một chút."
Anh mở ngăn kéo, ung dung xem qua sổ tay:
“Kỳ nghỉ lễ mỗi tối, từ 7 đến 11 giờ, học xong tôi chịu trách nhiệm đưa em về.”
Thiết Mộc Lan
"Cuối tuần em không rảnh, em phải chăm sóc mẹ."
“Mẹ em không nói gì với em à?” Châu Ứng Hòe đủng đỉnh nhìn tôi: “Tôi đã tới nhà em.”
Tôi bị anh dọa cho phát ngốc, ngơ ngác lắng nghe.
"Mẹ em đồng ý rồi. Cuối tuần hàng xóm của em không rảnh nên tôi và cô Hoàng sẽ góp tiền thuê một người rẻ nhất để chăm sóc cho mẹ em."
“Em, em còn phải phụ dì Tống móc hoa.”
"Chuyện đó em không cần lo lắng. Lúc em làm đề, tôi sẽ nghiên cứu."
Bầu không khí không tệ, anh còn có tâm trạng nói đùa:
"Thật ra, tay của thầy Châu cũng khéo léo lắm đấy, em cứ yên tâm."
Châu Ứng Hòe mở bàn tay ra, ngón tay dài, lòng bàn tay to.
Trái tim tôi bất giác run lên, đó là bàn tay của đàn ông trưởng thành chân chính, trước giờ tôi chưa từng thấy qua.
Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, làn da trắng ngần, các đường gân dưới da hơi nhô lên.
Bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, thỏa mãn mọi tưởng tượng của tôi về bố: dày rộng, mạnh mẽ và mang lại cảm giác an toàn.
Nhưng tôi mãi vẫn không đưa ra quyết định, tôi không muốn gánh vác quá nhiều kỳ vọng.
Cuối cùng Châu Ứng Hòe nói một câu ngay đúng trọng tâm khiến tôi gật đầu, anh nói: "Không phải em thích tiền lắm à?"
Tôi gật đầu, anh nói tiếp: “Nếu em đạt tiêu chuẩn, tôi sẽ cho em tiền”.
Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi vô thức nuốt khan: “Thầy có thể cho em bao nhiêu?”
"Ba nghìn." —— Đây chính xác là số tiền trợ cấp cho học sinh nghèo.
“Được.” Tôi không còn lăn tăn gì nữa: “Vậy kỳ nghỉ đông em sẽ đến nhà thầy học kèm.”
Sau lưng vang lên tiếng động, Hoàng Vũ Vy từ phía sau bàn làm việc thò đầu ra, dương dương tự đắc: "Thế nào rồi?"
Châu Ứng Hòe cong môi cười, lộ ra chút tự mãn: “Rất thuận lợi.”
Sự tình phát triển nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, tôi không tin vào mắt mình: "Hai người cùng một giuộc à?"
"Dù em có đoạt giải thì hai người cũng đâu có được tăng lương, tại sao lại giúp em?"
Hoàng Vũ Vy quàng tay qua vai tôi, cười đùa: "Vì thầy cô là những người thầy vĩ đại."
Tôi cúi đầu nhìn mũi giày của mình: “Khi nào nhận được tiền thưởng em sẽ trả lại cho mọi người.”
Đồng thời, trong lòng lại dâng lên cảm giác phiền chán: Phải làm sao với 30.000 tệ lừa đảo kia đây?
Rất lâu sau tôi mới biết Châu Ứng Hòe đã làm thế nào để giải quyết vấn đề đó.
Anh không hề giúp tôi thoát tội, để tôi tránh khỏi chịu hình phạt.
Châu Ứng Hòe thôi không nhắc đến 30.000 tệ, không phải vì tôi uy h.i.ế.p có hiệu quả, mà là……
Có người đã thay tôi gánh chịu hậu quả cho lỗi lầm của mình.