Sinh Trưởng Hoang Dã

Chương 8



14

 

Kỳ nghỉ đông đến, tôi bắt đầu quen với cuộc sống như thế này.

 

Lúc đến nhà Châu Ứng Hòe học kèm, tôi cố tình tránh mặt các bạn cùng lớp ở trường.

 

Lần đầu bước vào nhà anh, ấn tượng của tôi là ngôi nhà trống rỗng.

 

Trong nhà Châu Ứng Hòe chẳng có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc tủ lớn.

 

Chứa đầy sách và một số loại thuốc.

 

Sách liên quan đến giáo dục và toán học gần như chiếm trọn cuộc đời anh.

 

Tôi muốn nhìn rõ tên thuốc nhưng bị anh lấy đi.

 

Châu Ứng Hòe vừa cho thuốc vào ngăn kéo khóa lại vừa nói: “Đi học công thức đi.”

 

Ghi nhớ công thức, làm bài tập rồi làm bài thi thử.

 

Cuối cùng, anh chấm bài, giảng lại cho tôi những câu sai hết lần này đến lần khác.

 

Về phương diện giảng dạy, anh quả thực là một giáo viên giỏi.

 

Những điểm kiến ​​thức được anh đào sâu, phân tích hết sức cặn kẽ, giảng đi giảng lại.

 

Tôi tiếp thu rất chậm nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn, không ngại phiền hà củng cố các điểm kiến ​​thức cho tôi.

 

Giảng bài, làm đề, chấm bài, sửa lỗi……vòng tuần hoàn này được lặp đi lặp lại, anh chỉ nghỉ ngơi lúc tôi làm đề.

 

Đôi khi anh chấm bài tập về nhà, đôi khi lại nghiên cứu cây móc len.

 

Châu Ứng Hòe không hề thất hứa, anh thực sự đang nghiên cứu cách móc những bông hoa nhỏ kia.

 

"Em rất tỉ mỉ, Hàm Thanh."

 

“Chỉ những người tỉ mỉ, thông minh và kiên nhẫn mới sẵn sàng bỏ công sức mày mò cách móc len.”

 

Chẳng qua là vì nghèo thôi. Câu này tôi không nói ra khỏi miệng.

 

Đối diện với ác ý, tôi có thể dễ dàng ứng phó, nhưng thiện chí lại làm tôi lúng túng khó chịu.

 

Tôi không biết nên đáp lại thế nào.

 

Để giải tỏa sự xấu hổ, tôi cắm đầu làm đề. Trong lúc trầm ngâm suy nghĩ, tôi có chút ghét anh.

 

Tất cả đều do anh khen tôi thông minh.

 

Tôi mà giải bài không ra, không phải sẽ rất mất mặt sao.

 

Có một lần, tôi gặp lại đàn chị lần trước đem trả máy ảnh.

 

Đứng ở đầu cầu thang, tôi quay người định bỏ chạy thì bị chị gọi lại: “Này, em ơi.”

 

Tôi như con mèo hoang bị túm cổ: “Chào chị.”

 

"Kỳ thật em không cần phải trốn tránh chị đâu, chúng ta đều giống nhau, không có gì phải xấu hổ."

 

“……Chị cũng bị chụp lén ảnh khỏa thân à?”

 

“Em hiểu lầm rồi.” Chị đỏ mặt: “Ý của chị là, chị cũng là học sinh nghèo.”

 

Đàn chị đi rồi mà tôi vẫn ngẩn ngơ đứng dưới lầu.

 

Châu Ứng Hòe vừa mặc áo khoác vừa bước xuống lầu, vừa nhìn thấy tôi, anh thở phào nhẹ nhõm.

 

“Trời tối rồi, tôi tưởng em đi——”

 

“Em tới trễ rồi, thầy Châu.” Tôi nắm chặt dây đeo cặp: “Em xin lỗi.”

 

Mùa thu ngày ngắn đêm dài, hoàng hôn buông xuống, bầu trời trở nên tối tăm.

Thiết Mộc Lan

 

Chớp mắt, khu chung cư cũ này dường như đã nhắm mắt lại, thứ tôi có thể nhìn thấy đều là màn đêm.

 

Tôi có chút biết ơn những thiết bị chiếu sáng cùi bắp ở đây.

 

Ánh đèn mờ ảo khiến Châu Ứng Hòe không phát hiện ra vẻ áy náy trên mặt tôi.

 

Từ những bụi cây bị bỏ hoang vang lên tiếng ríu rít cô đơn của côn trùng mùa hè.

 

Bọn côn trùng này cũng ngu ngốc như tôi - không biết rằng mùa hè đã trôi qua từ lâu.

 

Tôi bắt đầu quan sát cuộc sống của Châu Ứng Hòe.

 

Anh nhận học sinh đến dạy kèm hết tốp này đến tốp khác, còn giúp một số cơ sở nhỏ ra bài tập, đề thi.

 

Có học sinh trả tiền, có học sinh không.

 

Điều này cho thấy ngoài việc được nhận lương, ít nhất anh cũng có thêm một khoản thu nhập.

 

Rõ ràng anh có thể thuê một ngôi nhà tốt hơn.

 

Nhưng số tiền kiếm được kia không biết đã chạy đi đâu. Anh sống rất tiết kiệm.

 

Hai chiếc áo khoác, ba chiếc áo sơ mi cùng hai chiếc sơ mi ngắn tay.

 

Luộc mì, thêm một ít rau xanh, đánh một quả trứng, thêm chút mỡ heo, rắc thêm chút muối.

 

Tôi ở nhà anh học đến tối muộn, anh sẽ nấu mì cho tôi.

 

Bát mì đạm bạc, nóng hổi. Qua làn khói trắng, tôi lén nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh.

 

Ăn xong, anh chở tôi ra trạm xe rồi tự mình về nhà.

 

Hoàng Vũ Vy cũng thường xuyên đến, tôi thích cô ấy đến vì cô ấy hay mang theo đồ ăn.

 

Sau đó tôi và Châu Ứng Hòe có thêm đồ để lấp đầy cái bụng.

 

Hoàng Vũ Vy nhìn tôi ăn mì, tặc lưỡi ngạc nhiên: "Hàm Thanh, em vẫn đang phát triển!"

 

Tôi nói: “Cảm ơn cô Hoàng về cuốn sách.”

 

Châu Ứng Hòe liếc nhìn cô, cô hơi mất tự nhiên, phóng khoáng xua tay nói có gì đâu.

 

Trước Tết, lần đầu tiên điểm thi thử của tôi đạt 90.

 

Châu Ứng Hòe vừa xem bài thi vừa gật đầu.

 

Tôi bĩu môi: “Chỉ là vừa đủ điểm thôi.”

 

"Em mới cố gắng được bao lâu đâu?"

 

Anh càm ràm: “Nếu em không chăm chỉ, ông trời sẽ lấy đi tài năng của em từng chút một.”

 

Tôi rửa tai nghe, rót nước nóng vào cốc.

 

Bệnh dạ dày của Châu Ứng Hòe rất nghiêm trọng, đôi khi còn nôn rất dữ, tốt hơn là nên uống nước ấm.

 

Hoàng Vũ Vy từng cố khuyên anh đi nội soi dạ dày.

 

Nhưng bị anh từ chối khéo. Anh nói là do lượng vi khuẩn H.Pylori trong dạ dày của anh quá cao thôi, anh đang uống thuốc rồi.

 

Hoàng Vũ Vy muốn phát điên: “Nhưng anh thường xuyên quên ăn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sinh-truong-hoang-da/chuong-8.html.]

Tôi đã nghe nói về loại thuốc này, nó rất đặc biệt, không thể ngưng thuốc giữa chừng, nếu không vi khuẩn sẽ kháng thuốc.

 

Châu Ứng Hòe không để trong lòng, chỉ nói: “Lại sai rồi, lại đây xem này.”

 

Tôi đành bước lên xem, bên tai trái là giọng anh giảng giải lỗi sai, bên tai phải là tiếng thở dài của Hoàng Vũ Vy.

 

Nước trong bình rất nóng, vì lơ đãng nên tôi làm nước b.ắ.n lên tay.

 

Tôi vô thức co tay lại.

 

Chiếc cốc không được giữ chắc rơi xuống đất.

 

—— Choang!

 

Mảnh thủy tinh vương vãi khắp sàn nhà.

 

Tôi hoảng sợ đứng dậy, nói: "Xin lỗi, thầy Châu."

 

Tôi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ.

 

Châu Ứng Hòe đi tới chặn tay tôi lại: “Em bị bỏng à?”

 

“Không, nhưng cái cốc——”

 

"Đừng chạm vào, sẽ bị thương." Anh nói: "Đi xối nước lạnh đi."

 

Anh dùng chổi gom những mảnh vỡ lại.

 

Xối nước lạnh xong, tôi bất an đứng đó, mồ hôi lạnh toát ra.

 

Châu Ứng Hòe đang dùng một miếng vải cũ gói những mảnh vỡ kia lại.

 

Thấy tôi nhìn mình, anh giải thích: “Mèo hoang thường xuyên bới thùng rác của tôi.”

 

Tôi không nói gì chỉ nắm chặt góc áo.

 

Anh lại nói: "Không sao đâu, chỉ là một cái cốc thôi."

 

Rõ ràng chỉ là một chiếc cốc bị vỡ, rõ ràng chỉ là một chiếc cốc.

 

Nhưng tôi sợ đến nỗi toàn thân tê dại.

 

Anh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự cảm thông và thấu hiểu: "Sao vậy?"

 

"Em, em không cố ý!"

 

"Tôi biết. Đừng lo lắng, chiếc cốc này rất rẻ, em không cần đền đâu."

 

"Em không cố ý đâu, em thực sự không cố ý……"

 

Thế giới quay cuồng, ánh sáng từ ngọn đèn sợi đốt khiến tôi choáng váng.

 

Cánh tay và bắp chân của tôi ngứa ngáy khó chịu.

 

Châu Ứng Hòe dùng giấy bọc những mảnh vỡ lại: “Em khó chịu ở đâu à?”

 

“Không, không phải vậy.” Tôi biết mình đang mất bình tĩnh, cố gắng nặn ra một nụ cười.

 

Châu Ứng Hòe xoa xoa lông mày: “Không sao đâu, Hàm Thanh.”

 

Đáy mắt tôi cay cay, vào khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã sẵn sàng.

 

Sẵn sàng mở rộng lòng mình, đón nhận gió xuân mưa nhuận.

 

Tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, chậm rãi nói:

 

"Thầy Châu, em từng có……"

 

Thầy Châu.

 

Em đã từng có một người bố.

 

Không phải là bố ruột của tôi, mà là một người đàn ông mà mẹ tôi đã dắt về.

 

Chắc phải gọi là bố dượng nhỉ?

 

Tính tình của bố dượng tôi rất tệ, hễ say rượu là dùng thắt lưng đ.á.n.h người.

 

Tôi rất ghét ông ấy.

 

Mẹ tôi nói: “Thế phải làm sao? Con không thể không có bố được.”

 

Hóa ra bà ấy chịu đựng người bố dượng đó là vì tôi.

 

Rồi một ngày nọ, tôi dọn cơm lên cho người đàn ông kia, không cẩn thận làm vỡ bát.

 

Ngày hôm đó ông ấy đánh bài thua tiền, còn uống rất nhiều rượu.

 

Vì cái bát này mà ông ấy tìm được cớ để trút giận, cởi thắt lưng ra hung dữ quật vào người tôi.

 

Tay, bắp chân, lưng.

 

Mẹ tôi lúc đầu không dám nói gì, nhưng tới khi nhìn thấy m.á.u, mẹ lao tới ôm tôi.

 

Bà nói: “Chồng ơi, anh đừng trút giận lên con được không?”

 

Sau đó, người đàn ông đó đánh luôn cả bà, đến khi mỏi cả tay mới chịu dừng.

 

Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của ông ta, to lớn như một ngọn núi.

 

Từ khi ‘bố’ bắt đầu là một khái niệm được cụ thể hóa, nó mang ý nghĩa của sự cường tráng, b.ạ.o l.ự.c và nguy hiểm.

 

Tôi cuộn tròn trong lòng mẹ, như bào thai cuộn tròn trong bụng.

 

Vòng tay mẹ ấm áp và ẩm ướt, mùi mồ hôi, nước mắt mặn chát hòa lẫn mùi tanh của máu.

 

Sau ngày hôm đó, mẹ tôi đã đưa tôi rời khỏi ngôi nhà đó.

 

Tôi có bố rồi mất bố, hóa ra hạn sử dụng của bố chỉ vỏn vẹn ba tháng.

 

Mẹ tôi oán trách, không phải chỉ vì tôi làm vỡ bát.

 

Mà chỉ cần tôi không cẩn thận làm vỡ thứ gì đó, bà ấy sẽ vừa khóc vừa véo tay và bắp chân tôi.

 

Tiếng gốm sứ hoặc thủy tinh vỡ thường đi liền với cảm giác đau đớn.

 

Hiện tại, dù không bị trừng phạt, tôi vẫn cảm thấy bồn chồn bất an.

 

Châu Ứng Hòe nghe tôi luyên thuyên kể chuyện một thôi một hồi xong thì đột nhiên thở dài.

 

"Đừng sợ." Anh nói: "Có thầy ở đây."

 

Tôi gật đầu, ngồi xuống như người mất hồn, anh lại nói: "Hàm Thanh, tuyết rơi rồi."

 

Tôi quay đầu lại nhìn, ngoài cửa sổ tuyết càng lúc càng dày đặc.

 

Những bông tuyết mỏng manh xào xạc rơi ngoài cửa sổ, đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, người qua đường hối hả bước đi.

 

Anh ngồi bên cửa sổ, đôi mắt phản chiếu ánh sáng của những ngọn đèn sợi đốt.

 

Một trận tuyết rơi thật là ấm áp. Tôi nghĩ tôi có thể vùi mình trong trận tuyết này.

 

Châu Ứng Hòe đeo tạp dề vào nói: “Ăn bát mì rồi đi nhé.”

 

Tôi gật đầu, cúi đầu nhìn những câu sai được khoanh tròn, trầm ngâm suy nghĩ.