Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày ta phải quỳ sao chép kinh cầu an dưới sự giám sát của ma ma trong bốn canh giờ.
Tay không được nâng cao, cũng không được hạ quá thấp.
Mặt phải luôn mỉm cười, người không được lung lay, mới thể hiện sự kính trọng với thiếu phu nhân.
Để thể hiện sự nhân từ của mình, ngày nào thiếu phu nhân cũng dẫn ta theo thỉnh an, cho ta trâm vàng, trâm bạc, da đầu không lúc nào không có vết thương.
Nhưng làn da lộ ra ngoài vẫn trắng trẻo như xưa, ngoại trừ sắc mặt hơi tiều tụy, thì không ai có thể ngờ được dưới lớp y phục đó là một cơ thể chằng chịt vết thương.
Ngoài phủ nhiều việc, đại công tử chỉ xuất hiện một lần, đến dùng bữa trưa cùng thiếu phu nhân.
Thiếu phu nhân cố ý sắp xếp ta hầu hạ, đại công tử cụp mắt dùng bữa, nghe thiếu phu nhân dịu dàng thuật lại sơ lược chuyện trong phủ.
Đến khi dùng bữa xong, tầm mắt hắn không hề dừng trên người ta.
Như thể không hề biết ta.
Ta thở phào.
Quên là tốt, hiện giờ thiếu phu nhân trút giận xong rồi, có lẽ sẽ tha cho ta.
Nhưng không ngờ, nàng ta thấy đại công tử không có hứng thú với ta, lại càng thêm trắng trợn không kiêng nể gì.
Từ bốn canh giờ mỗi ngày tăng lên năm canh giờ, chép kinh xong, nàng ta ném vào chậu lửa.
"Chữ viết cẩu thả, dâng lên ta còn sợ khinh nhờn đến Phật tổ."
Rồi nàng ta bắt ta chép lại từ đầu.
Ngọc Châu khuyên ta: "Trong lòng đại công tử có ngươi, ngươi đi cầu xin hắn đi, ít nhất sẽ không phải chịu nỗi khổ này nữa, còn quỳ tiếp sợ là đầu gối ngươi không xong mất."
Ta xoa đầu gối bầm tím, lắc đầu nói: "Hắn đòi ta là vì tranh giành với tiểu thư, một tiểu nha hoàn như ta sao có thể được đại công tử coi trọng. Hắn muốn trừng trị ta mới đúng, nếu không phải ta nghĩ ra khi còn bé trong thôn có cô nương xuất gia, ta và tiểu thư đã tr//eo cổ ch//ết trong phòng rồi."
Ngọc Châu cắn môi, thấp giọng nói: "Không đâu, hồi đó đại công tử đã sai người đứng canh ngoài cửa sổ, tiểu thư treo thì mặc kệ, nếu là ngươi, người bên ngoài sẽ vào cứu."
Cứu ta sao?
Không cứu thân muội muội của hắn mà lại cứu ta?
Có lẽ ta lộ ra vẻ hoài nghi quá rõ, Ngọc Châu giải thích:
"Ta nghe ma ma bên cạnh thiếu phu nhân nói, năm nào hầu phủ cũng bị bệ hạ quở trách, ngay cả người đưa lễ đến cũng ít đi phân nửa, vốn nhị tiểu thư gả qua Vệ gia còn có thể liên hôn thế gia, củng cố địa vị cho hầu phủ.
Nhưng không ngờ công tử Vệ gia lại ch//ết, bên ngoài đồn rằng là do tiểu thư khắc ch//ết, Vệ gia cũng tin lời đồn đó. Nhị tiểu thư ch//ết thì hầu phủ mới có thể tiếp tục duy trì giao hảo với Vệ gia."
Nàng ấy nhìn ta đầy hâm mộ:
"Ngươi tốt số, có đại công tử thích ngươi. Ta không muốn ch//ết, cha Bích Châu được lão gia trọng dụng, có thể bảo vệ nàng ấy, Hàm Châu thì xinh đẹp, Ngô ma ma đã nhắm nàng làm con dâu từ lâu, đại công tử sẽ không để ngươi ch//ết, vậy chỉ còn lại ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thiếu phu nhân giữ ta lại cũng vì danh tiếng của nàng ta mà thôi, từ khi ta vào viện, đại công tử chưa từng nghỉ lại trong phòng ta, ta vô duyên vô cớ gánh cái danh hồ ly, không biết ngày nào sẽ bị thiếu phu nhân đánh ch//ết."
Lúc nói lời đó, Ngọc Châu nhìn lén ta.
Ý không cần nói cũng biết.
Không thể bo bo giữ mình, suy nghĩ chờ cho thiếu phu nhân hết giận rồi quay trở lại cuộc sống nha hoàn ngày trước, làm thế thì chỉ con đường ch//ết.
Ta nâng mắt nhìn Ngọc Châu, má nàng ấy hóp lại, đầu tóc rối bù, dơ b//ẩn, nếu cứ thế này chỉ sợ sẽ không còn gắng gượng được bao lâu.
Ánh mắt Ngọc Châu chợt sáng lên: "Hảo muội muội, ngươi cầu xin đại công tử đi, cứu cả ta với, cứu ta với."
Lòng ta rối bời, hất tay nàng ra: "Không được, ta không muốn làm di nương."
"Làm di nương có gì không tốt, ăn dùng đều là đồ thượng đẳng, còn tốt hơn chúng ta đi theo tiểu thư."
Dù nàng có nói gì ta cũng không chịu.
Nàng tức giận, đẩy ta ra ngoài cửa.
Trời đông giá rét, ta chỉ mặc áo trong, gió cuốn tuyết dính lên cổ áo ta.
Đầu óc ta thanh tỉnh lại mấy phần.
Ngọc Châu không hiểu tại sao ta ch//ết cũng không chịu làm di nương.
Ta muốn nói, nhưng lại sợ hù dọa nàng.
Ta từng gặp di nương được lão gia yêu thích, sủng ái nhất trong phủ, đến cả phu nhân cũng không bằng.
Ngày đầu tiên vào phủ, ta đã gặp nàng ấy, nàng ấy được cuộn trong chiếc chiếu rơm rách nát khiêng ra từ cửa nhỏ, m//áu nhỏ giọt đằng sau.
Ma ma dẫn chúng ta tiến vào xốc vải lụa che mặt nàng ấy lên, bắt các tiểu nha hoàn xếp hàng xem.
Bà nói với chúng ta, đó là hậu quả của việc không tuân quy củ.
Làm di nương, có mấy ai được ch//ết yên lành.
Cho nên, ta sợ hãi, sợ đến gặp ác mộng nửa năm trời, thề đời này tuyệt đối không làm di nương.
Làm nha hoàn nhiều nhất chỉ bị trách mắng mấy câu, chịu đánh mấy roi, chờ gom đủ tiền là có thể rời phủ.
Nhưng làm di nương, dù có tính toán giỏi giang thế nào cũng không thoát khỏi sinh tử.
Lúc ta đang run run, cửa lại mở ra, Ngọc Châu cầm áo choàng quấn lên người ta.
"Xin lỗi, xin lỗi, ta không nên trách ngươi."
Ta lau khô nước mắt của nàng: "Sẽ có cách thôi, đừng sợ."
Phu nhân không muốn quản, nhưng vẫn có người có thể giúp bọn ta.