Thiếu phu nhân quản thúc rất nghiêm nên chúng ta ít khi có cơ hội ra khỏi viện.
Chỉ vào buổi sáng khi theo nàng ta đến thỉnh an phu nhân, ta mới có thể nhân cơ hội bước chân ra ngoài một chút.
Tam tiểu thư và đại công tử đều là con của Tạ di nương, tam tiểu thư là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền hòa, ôn hậu, ngay cả phu nhân cũng từng khen nàng ấy hiểu lòng người. Bình thường thiếu phu nhân cũng nể nang nàng ấy vài phần.
Sau khi thỉnh an xong, ta nhân cơ hội kéo nhẹ tay áo của tam tiểu thư.
Nàng hiểu ý, nói có việc cần tìm ta.
Thiếu phu nhân không đồng ý:
“Tam muội, muội là thiên kim tiểu thư, sao có thể qua lại với mấy đứa nô tỳ thấp kém này? Chẳng phải sẽ làm bẩn thanh danh của mình hay sao?”
Thiếu phu nhân tự xưng là danh môn khuê tú, trong lời nói chẳng lúc nào rời khỏi lễ nghi quy củ. Ngay cả Tạ di nương nàng ta cũng không để vào mắt. Từ lúc bước chân vào nhà, nàng ta chỉ nhận mỗi phu nhân là mẹ chồng chính thức.
Tam tiểu thư cười gượng, hạ giọng giải thích:
“Là vài món đồ của nhị tỷ còn để lại chỗ muội, cần nhờ Vân Châu đến nhận diện.”
“Không cần nhắc đến người đó, một kẻ tham sống sợ ch//ết, đến cả tam tòng tứ đức, nữ tắc nữ huấn cũng quên mất, nhắc đến chẳng phải chỉ làm phu nhân thêm phiền lòng sao?”
Nhắc đến nhị tiểu thư, sắc mặt phu nhân liền trầm xuống.
Thiếu phu nhân đứng dậy, cúi người thỉnh tội, nhưng trong mắt nàng lại không có chút hối lỗi nào:
“Xem ra là ta không nên dẫn Vân Châu ra đây, khiến mẫu thân mất vui. Vậy từ nay về sau, nàng cũng không cần theo nữa.”
Ta lo lắng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, e rằng đây là cơ hội duy nhất rồi.
Vừa đến viện của tam tiểu thư, ta lập tức quỳ xuống cầu xin nàng cứu lấy Ngọc Châu.
“Chuyện này sao ta nhúng tay vào được? Ngọc Châu vốn là người trong phòng của đại ca.”
Đúng như dự đoán, tam tiểu thư từ chối ngay lập tức.
Mặc dù tranh chấp đích - thứ trong nội viện không quá căng thẳng, nhưng cuộc đấu đá giữa phu nhân và Tạ di nương thì chẳng hề nhỏ chút nào.
Mấy vị tiểu thư bề ngoài vẫn tỏ ra hòa thuận, nhưng thực chất bên trong sóng ngầm cuồn cuộn.
Giờ phút này, ta chỉ có thể cược một lần.
Ta kéo tay áo lên, để lộ những vết bầm tím chồng chéo:
“Ta thì không sao, nhưng nếu Ngọc Châu còn chịu đựng thêm, e là chẳng giữ được mạng sống nữa. Tam tiểu thư, ta mạn phép nói lời vượt phận, dù gì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, làm sao có thể thấy nàng c-h-ế-t mà không cứu?”
Ánh mắt tam tiểu thư thoáng kinh ngạc, dường như không tin nổi thiếu phu nhân lại ra tay ác độc đến thế.
Hồi lâu sau, nàng khẽ thở dài: “Chỉ có đại ca mới cứu được nàng ấy. Nếu ngươi thật sự muốn cứu Ngọc Châu, vậy hãy nghe theo lời ta.”
Ta hoảng hốt trở lại viện của đại công tử, vừa vào cửa đã chạm mặt ma ma đến giám sát chép kinh.
Ta lấy hết can đảm, hất cả chén mực vào mặt bà ta, sau đó thừa cơ cấu thật mạnh vào dưới nách bà ta. Xả giận xong, ta thấy thoải mái hơn chút.
Động tĩnh trong phòng nhanh chóng kinh động đến thiếu phu nhân.
Hình phạt châm kim mà Ngọc Châu từng phải chịu, nay rơi xuống người ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mười ngón tay nối liền với trái tim, đau đớn thấu tận tim gan. Ta nghiến răng chịu đựng, quyết không mở miệng cầu xin.
Thiếu phu nhân cười lạnh: “Lá gan ngươi thật cứng cỏi. Mang chậu than tới đây.”
Cục sắt nung đỏ dần tiến lại gần.
Nàng quay người phân phó:
“Ngọc Châu là kẻ miệng lưỡi cứng rắn, trước tiên hãy khâu miệng ả lại.”
Hơi nóng bốc lên, làm hàng mi ta run rẩy. Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.
9
Cửa lớn “ầm” một tiếng mở ra, tiếng bước chân gấp gáp từ xa truyền đến.
“Càn rỡ!”
Sắc mặt đại công tử xanh mét, một bạt tai vang dội giáng thẳng xuống mặt thiếu phu nhân:
“Dẫn người của nàng, lập tức cút khỏi đây!”
Đám người vây quanh ta hoảng sợ, vội vã tản đi. Ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trên môi nở nụ cười vui mừng sống sót sau hoạn nạn.
Trầm mặc hồi lâu, đại công tử lên tiếng: “Ngươi thật sự không muốn ở lại bên ta đến vậy sao?”
Ta co mình trên đất, không nói một lời.
“Ngươi có biết không, chỉ chậm một khắc nữa thôi, ngươi đã mất mạng rồi.”
Không đâu, ta và tam tiểu thư đã diễn đi diễn lại rất nhiều lần, chắc chắn có thể kịp.
Hắn bế ta lên, bước thẳng đến phòng của Ngọc Châu.
Lúc này, Ngọc Châu đã chỉ còn chút hơi tàn.
Đại công tử thoáng kinh ngạc, như thể không ngờ tới: "Ta không biết tình trạng của nàng ấy lại nghiêm trọng đến thế."
Không biết?
Chẳng lẽ hắn tưởng sau khi thiếu phu nhân sát hại hai nha hoàn sẽ tự biết sửa đổi, hay là thiếu phu nhân quản lý viện nghiêm như thùng sắt kín, hắn thật sự không nghe thấy chút tin tức nào.
Ta gắng gượng bò dậy hành lễ, làm động đến vết thương trên người, không nhịn được khẽ rên lên một tiếng.
“Vậy đại công tử định xử lý thế nào đây, trách phạt thiếu phu nhân sao?”
Đại công tử nhíu mày, như thể ta đang vô cớ gây rối:
“Nàng ấy là chính thất của ta, sau này ta quản thúc nhiều hơn là được.”
Đúng vậy.
Mạng của nha hoàn, dù bao nhiêu mạng cũng không bằng một ngón tay của thiếu phu nhân.
“Nếu đại công tử thật sự thương xót chúng ta, chi bằng cho chúng ta một con đường sống.”
Hắn suy nghĩ hồi lâu rồi đáp:
“Bên ngoài không tốt như ngươi nghĩ đâu, năm nào chẳng có người c-h-ế-t đói, c-h-ế-t rét. Theo ta không phải tốt hơn sao? Là ta có lỗi với các ngươi.”
Cuối cùng, hắn đồng ý cho chúng ta dưỡng thương rồi chuyển đến nơi khác hầu hạ.