Số Phận Của Chiêu Chiêu (Thiên Mệnh Chiêu Chiêu)

Chương 6



10.

Một đời này, ta vuốt ve Đạp Tuyết cường tráng, đút cho nó một nắm cỏ thơm, sau đó ở bên tai tuyết trắng của nó nói:

“Đạp Tuyết ngoan, ngày mai ta tới đón ngươi.”

Đạp Tuyết giống như nghe hiểu, thân mật cọ cọ gương mặt của ta.

Ta đem Đạp Tuyết đến Ngự Mã Ty.

Ngự Mã Ty là do Ngự Lâm Quân quản lý, từ trên xuống dưới Ngự Lâm Quân đều rất kính trọng vị chủ soái đã đánh lui Bắc Mãng là ta đây.

Ta nhân tiện đưa cho họ mấy bình rượu ngon, mấy quản sự kia vừa nịnh hót ta, vừa uống rượu đã rót ra.

Chờ đến khi bọn họ uống say, Đạp Tuyết được đưa vào chuồng ngựa.

Mã phu kia đang muốn đổ một túi bột phấn màu xanh lục vào bồn nước trước mặt Đạp Tuyết, bỗng nhiên cảm thấy cổ lạnh toát.

“Ngươi định làm gì với ngựa của ta?”

Mã phu chỉ chớp mắt đã nhìn thấy chiếc d.a.o găm đang chống trên cổ hắn:

“Tống… Tống Nguyên Soái? Ngài chưa đi à?”

Tính mạng của hắn bị đao của ta áp chế, hắn bị dọa mất mật, quỳ trên mặt đất nói tất cả mọi chuyện:

“Là Công chúa bảo tiểu nhân hạ độc cho ngựa của ngài, làm ngài ngày mai xấu mặt! Là lệnh của Công chúa!”

“Ở bên kia là ngựa của Công chúa ngày mai đúng không?”

Ta chỉ chỉ chuồng ngựa ở phía bên kia, một con Hãn Huyết Bảo Mã trang trí hoa hòe lòe loẹt.

“Hạ thuốc cho nó!”

“Nguyên Soái, Công chúa biết sẽ xử tử ta mất!”

Ta ngắm nhìn Hồng Nhận: “Ngươi không làm, ngươi sẽ c.h.ế.t ngay bây giờ!”

Mã phu kia run rẩy đi tới trước mặt Hãn Huyết Bảo Mã, hắn vừa định hạ túi độc dược lúc nãy vào máng nước, ta đã đoạt chất độc của hắn, thay thế đưa cho hắn một túi ba đậu: “Ai bảo ngươi hạ kịch độc? Hạ ba đậu là được!”

Ta vuốt ve Hãn Huyết Bảo Mã, thượng đẳng lương câu (2), chỉ là sai chủ nhân mà thôi, không nên chết.

Bắt đầu ngày thứ hai cuộc đi săn mùa thu, Trường Dương công chúa luôn luôn đi theo sát phía sau ta.

Nàng chờ ta bị ngã ngựa rồi sau đó vây lên.

Nhưng nàng không nghĩ tới, người ngã ngựa lại là bản thân nàng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Hãn Huyết Bảo Mã hí vang một tiếng, bỗng nhiên ngã nghiêng xuống, công chúa cũng ngã theo, Tần Lập Chu vẫn đi theo phía sau công chúa không kịp ghìm ngựa, theo quán tính cũng bị ngã về phía trước.

Tần Lâp Chu chuyển động tròng mắt, thuận tay ôm lấy công chúa.

Nơi này là một sườn dốc, mọi người đều thấy cơ thể của công chúa và Tần Lập Chu dán lấy nhau cùng lăn xuống triền núi.

“Trời ơi! Anh hùng cứu mỹ nhân!”

Ta đứng ở vị trí kiếp trước của Công chúa, cũng hô lên một câu giống như nàng, mọi người ở xung quanh lập tức bị ta đánh lạc hướng, đám thế gia công tử không ít đồ đệ ăn chơi trác táng, quả nhiên có người ầm ĩ lên.

“Tần Lập Chu nghe thấy một tiếng kinh hô này của ta, trái tim hư vinh bị quấy phá, duỗi tay lôi kéo áo ngoài của Công chúa bị cục đá làm rách, dịu dàng quan tâm:

“Công chúa, người không sao chứ?”

Trường Dương công chúa phục hồi tinh thần, chỉ nghe thấy ta ở trên sườn núi kêu to: “Thời khắc nguy cấp không rời không bỏ, các ngươi thật là xứng đôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/so-phan-cua-chieu-chieu-thien-menh-chieu-chieu/chuong-6.html.]

Trên mặt Tần Lập Chu ngượng ngùng đỏ ửng, Trường Dương lại giơ tay tát cho hắn một cái: “Ngươi là cái thá gì! Cút ngay!”

Ta ở trên sườn núi huýt sáo một tiếng: “ Một người là Công chúa được nuông chiều, một người là thanh niên tài tuấn, đây không phải là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi trong tiểu thuyết hay sao? Thật là tuyệt phối!”

Mọi người xung quanh đều cảm thấy ta nói rất có lý, cười ầm lên.

“Tống Chiêu Chiêu, ngươi câm miệng lại cho ta!”

Công chúa buồn bực, muốn cầm một cục đá trên mặt đất để ném ta, nhưng lại chỉ cầm được một đống cứt ngựa chưa kịp khô.

Đạp Tuyết ở trên sườn núi, vui sướng lại kiêu ngạo hất hất đầu.

Đây là con ngựa ăn nhiều lại ị nhiều, tối hôm qua ăn rất nhiều cỏ thơm do ta bón, vừa nãy mới ị một bãi thật lớn, vừa lúc bị công chúa nhặt được.

11

Cả người Trường Dương công chúa đều là mùi phân ngựa, chật vật không chịu nổi mà rời cuộc đi săn mùa thu.

Hãn Huyết Bảo Mã kia là Hoàng Đế ngự tứ, công chúa không dám làm gì đối với vật được Hoàng Đế tặng.

Muốn trách mắng mã phu kia thì hắn đã sớm biến mất không còn dấu vết.

Sau ngày hôm ấy, trên phố bỗng nhiên bắt đầu truyền ra câu chuyện phong tình giữa công chúa và Tần Lập Chu:

“Công chúa ngã xuống từ trên ngựa, thật ra là vì chờ Tần công tử cùng với nàng cưỡi một con ngựa! Không ngờ Tần công tử vì lo lắng cho nàng, cũng tự mình ngã theo!”

“Nghe nói vào ngày hội ngắm hoa, công chúa cùng với Tần công tử nhìn nhau từ xa, đây là lướt qua biển người mênh m.ô.n.g tìm thấy nhau phải không?”

“Công chúa cùng với Tần công tử hôm nay mặc áo ngoài đồng màu, có vẻ như Tần công tử đã sớm là khách quen của Công chúa phủ!”

Lời đồn bắt gió bắt bóng càng truyền thì càng lớn, Trường Dương ở trong công chúa phủ đã tức phát điên: “Là ai dám ở sau lưng ta buộc ta cùng với loại phế vật như Tần Lập Chu này!”

Không ngờ, ngay cả việc Công chúa tức giận cũng bị truyền ra ngoài, ngày thứ hai thượng triều, có đồng liêu đến gần Tần Lập Chu nói: “Nghe nói công chúa tức giận, sau khi ngươi hạ triều thì mau đến phủ của Công chúa dỗ dành nàng đi!”

Tần Lập Chu đỏ mặt: “Lâm đại nhân sao lại nói mấy lời này?”

Lâm thị lang cười, vẻ mặt xấu xa: “Hiện tại làm gì có ai không biết ngươi và công chúa phong hoa tuyết nguyệt chứ? Người đẹp nổi giận, đương nhiên là phải đi dỗ dành rồi, với Tống Chiêu Chiêu tuy là được bệ hạ tứ hôn, nhưng rốt cuộc vẫn chưa chính thức thành hôn.”

“Trường Dương là công chúa được bệ hạ coi trọng nhất, nếu nàng có ý với ngươi, thánh chỉ của bệ hạ cũng có thể sửa đổi, cùng là cưới vợ, người thông minh đều biết chọn Công chúa trở thành phò mã!”

Tần Lập Chu giống như được thức tỉnh, đến lúc hạ triều, không ngờ thật sự mang điểm tâm đến phủ công chúa cầu kiến.

Trường Dương căn bản là khinh thường không thèm gặp hắn, Tần Lập Chu muốn thể hiện thành ý, nên ở ngoài chờ đợi một canh giờ.

Một canh giờ này, khiến cho toàn bộ kinh thành đều truyền khắp, nói: “Tần tài tử đau khổ trờ công chúa yêu kiều, chỉ vì muốn thấy nụ cười của giai nhân.”

Trường Dương nghe lời đồn đãi, thẹn quá hóa giận, hận không thể cắt đầu lưỡi người tản ra tin đồn.

Nhưng cả kinh thành đều vun vén cặp đôi của nàng và Tần Lập Chu, thế lực của Công chúa dù có lớn cũng không dám cắt đầu lưỡi của người dân toàn bộ kinh thành.

Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Trường Dương cho Tần Lập Chu cút vào phủ công chúa.

Bên ngoài, thư sinh đứng hóng chuyện hứng thú bừng bừng mà phân tích.

“Cái chữ cút này thật đúng là ba phần làm nũng bảy phần si mê!”

“Đây còn không phải là cặp đôi công chúa điêu ngoa và tài tử đẹp trai hay sao!”

“Xứng! Quá xứng đôi! Công chúa và Tần tài tử thật đúng là trời sinh một đôi! Quá hợp!”

__

(2) Lương câu: Ngựa tốt, ngựa đã thuần và rất ngoan