Số Phận Của Chiêu Chiêu (Thiên Mệnh Chiêu Chiêu)

Chương 7



12

“Nếu không có Tống Nguyên Soái ở giữa làm chướng ngại vật, chỉ sợ công chúa đã phá tan luân lý cương thường, vui kết liền cành với Tần đại nhân rồi!”

“Tống Nguyên soái này cũng là nữ anh hùng, cứ như thế này, chẳng phải là cắm sừng cho nàng hay sao?”

Tống Nguyên Soái bị đội nón xanh trong miệng bọn họ lúc này đang ngồi ở quán trà để uống trà.

“Lục cô nương, cô làm rất tốt.”

Lục Văn Ngọc ở phía đối diện với ta, mang mũ có mạng che mặt.

Trước kia Lục gia lập nghiệp từ việc mở trường học.

Trong số người đọc sách, không ít người là nhân sĩ trượng nghĩa, bọn họ chịu ơn dạy dỗ của Lục gia, căm thù chuyện năm đó công chúa dùng cường quyền diệt một thế gia thư hương.

Lục Văn Ngọc vừa ra mặt, đám thư sinh kia đã nguyện ý góp một phần lực.

Những lời đồn từ không thành có đều xuất phát từ miệng của những thư sinh này.

Người đọc sách mắng chửi người vừa hiểm ác vừa thanh cao, những lời đồn đãi phong nguyệt này chỉ còn kém mỗi việc trói Trường Dương công chúa và Tần Lập Chu vào thành vợ chồng mà thôi.

“Hiện giờ cái gì ta cũng không có, chỉ cần có thể khiến cho công chúa cả đời này không thể

13.

Việc phong tước vốn nên là thời khắc vinh quang lấp lánh nhất trong hai mươi năm cuộc đời ta.

Kiếp trước, Tần Lập Chu cũng cứ như thế lao tới, trước mặt văn võ bá quan cùng sử quan cầu hôn với ta.

Chuyện phong nguyệt yêu đương luôn luôn được mọi người chú ý nhất.

Ngày hôm đó, hắn đoạt đi tất cả sự nổi bật của ta.

Thế cho nên sau này mọi người nhắc đến Tống Chiêu Chiêu, vĩnh viễn đều sẽ buộc chặt cùng với Tần Lập Chu.

“Chính là vị nữ Nguyên Soái được cầu hôn vào ngày phong tước ư?”

“Nghe nói là Tần đại nhân kia ở sau lưng làm quân sư, nếu không thì một nữ nhân làm sao có thể có khả năng lui địch ngàn dặm chứ!”

“Còn không phải là dựa vào nam nhân ư!”

Cứ như thế, ta phải đeo trên lưng mọi lời đồn đoán, Tần Lập Chu lại dựa vào những lời đồn đó, được đề bạt thăng chức, thăng thành ngôn quan tam phẩm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/so-phan-cua-chieu-chieu-thien-menh-chieu-chieu/chuong-7.html.]

Thế cho nên, sau này ta c.h.ế.t trận sa trường, điều mọi người nhớ kỹ không phải là ta liều c.h.ế.t thủ thành, mà là Tần Lập Chu thâm tình khổ sở sau khi ta chết, than ta hồng nhan bạc mệnh.

Một lần nữa quay lại thời khắc này, ta nhìn Tần Lập Chu trước mặt, cảm thấy vô cùng buồn cười.

“Tần Lập Chu, năm đó ngươi thi trượt khoa cử, dựa vào Tống gia của ta tiến cử mới có thể thăng đến quan ngũ phẩm, năm đó ngươi đã hứa hẹn với cha ta như thế nào?”

Tần Lập Chu là con của thương nhân, ông nội của hắn đã từng có ơn với Tống gia.

Sau đó Tần gia xuống đốc, cha ta lại đem Tần Lập Chu lúc ấy mới tám tuổi về Tống gia nuôi nấng.

Khi còn nhỏ, Tần Lập Chu đối với ta rất tốt, thường xuyên đi theo phía sau ta, làm cái đuôi nhỏ của ta.

Dựa vào những lời nói không suy nghĩ của con trẻ, hắn thường không e dè mà nói: “Ta thích Chiêu Chiêu muội muội, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, cưới nàng làm vợ!”

Cha ta coi là thật, làm chỉ định làm hôn ước từ nhỏ giữa ta và hắn.

Mẹ ta vốn không muốn, cha ta lại nói: “Hoàng Đế đa nghi, nếu Chiêu Chiêu gả cho bất kỳ một thế gia nào đều sẽ bị coi là cái gai trong mắt, chỉ có gả cho một người bình thường mới có thể không bị nghi kỵ.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Cha coi việc gả cho Tần Lập Chu là có thể loại bỏ lòng nghi ngờ của Đế Vương đối với Tống gia.

Kiếp trước, vì thông cảm cho nỗi niềm của cha, lại có thánh chỉ tứ hôn ở đó, ta mới đồng ý với lời cầu hôn của Tần Lập Chu.

Hiện giờ ta lạnh lẽo nhìn Tần Lập Chu, hỏi lại hắn: “Khi còn nhỏ ngươi đã từng lập lời thề với ta, ngươi có còn nhớ không?”

Ngày định ra hôn ước từ nhỏ ấy, Tần Lập Chu từng chỉ trời chỉ đất mà thề: “Sau này ta nhất định quyết chí tự cường, nỗ lực thi khoa cử, phong hầu bái tướng, để Chiêu Chiêu có thể làm cáo mệnh phu nhân!”

Cha ta cười đến nỗi không khép được miệng, người sẽ không nghĩ đến, cái gọi là thiệt tình của Tần Lập Chu đều là ngụy trang.

Hắn giả thâm tình, dẫm lên tính mạng của ta, vì tiền đồ của hắn mà hiến tế toàn bộ Tống gia.

Tần Lập Chu không nhớ đã từng thề như thế nào, ta nhắc nhở hắn: “Hiện giờ ngươi đã không trúng khoa cử, cũng không phong hầu bái tướng, cho dù có bệ hạ tứ hôn, vinh quang này cũng là bệ hạ khen ngợi ta, quan hệ gì đến Tần Lập Chu ngươi đâu?”

Ta nhường một bước.

“Thế này đi, chờ đến khi ngươi được phong làm thừa tướng, lúc đó lại cầu hôn với ta, ta nhất định sẽ đồng ý.”

Tần Lập Chu phản đối theo bản năng: “Nếu thực sự có một ngày bái tướng kia, cũng là vinh quang mà ta gian khổ học tập đọc sách mười năm mới có được, làm sao có thể lấy ra để cầu thân?”

Ta cười nhạo: “Đúng thế, hóa ra lý lẽ này ngươi cũng hiểu, vinh quang ngày hôm nay của ta được phong tước cũng là ta đổi được nhờ không tiếc mạng tắm m.á.u trên chiến trường bao nhiêu nắm, vì sao lại muốn ta trong thời điểm huy hoàng nhất của mình nhận lời cầu hôn của ngươi?”

“Tần Lập Chu, ngươi tầm thường không có gì hơn người hai mươi năm, với hành động hôm nay của ngươi, còn không phải là muốn hưởng lây vinh quang của ta hay sao?”

Văn võ bá quan hai bên đột nhiên tỉnh táo lại, chỉ chỉ trỏ trỏ đối với Tần Lập Chu.

Tâm tư nhỏ mọn của Tần Lập Chu bị vạch trần, khó khăn đứng tại chỗ, đôi tay bởi vì buồn bực xấu hổ mà nắm chặt lại, dường như đã vặn nát bó hoa dại không lên được mặt bàn kia.