Số Phận Nhị Thập

Chương 105: Số Phận Nhị Thập



Về sau, mẫu thân của hắn không thích nấu ăn nữa, chỉ có thể vào ngày sinh nhật của hắn, vì hắn mà nấu một bát mì trường thọ.

Cái bát mì trường thọ này cũng phải thử độc. Đầu tiên là thử ngân châm, sau đó để thái giảm thử, nhiều lần mới xác nhận có độc hay không.

Thử xong, đồ cũng đã nguội.

Nhị Thập nấu mì trường thọ, so với mẹ hắn nấu giống y đúc. Hắn chưa bao giờ nếm qua mì trường thọ ngon như vậy. Không người thử độc, ngửi mùi càng thơm.

Nói đến đây, Mộ Cẩm mới ăn dương tích giá, "Dương tích giá ở đây, có chút giống mẫu thân ta làm. Cũng không giống lắm, kém hơn một chút. Có điều, trong kinh thành còn khó ăn hơn."

Nhị Thập bỗng giật mình. Dáng vẻ bình thường nhất của Nhị công tử, hoặc nói là, so với dáng vẻ không ngang ngược bất thường, thì chính là lúc hắn nói về mẫu thân.

Đôi mắt Nhị công tử sáng như làn thu thủy, thanh tuyền hơn tiên.

Bốn chữ "ôn hòa như xuân" đặt trên người Nhị công tử, có chút không ổn. Nhưng đối với một đôi mắt như vậy, Nhị Thập vừa nghĩ tới, chính là như vậy.

Nàng đã nhìn vào đôi mắt hắn, lúc còn có gan trước mặt hắn nửa thật nửa giả, mấy lần lừa dối để qua chuyện.

Lần trước Mộ Cẩm đến cửa tiệm này, chỉ có một mình hắn.

Mùi vị trong mũi, thường tác động đến suy nghĩ của hắn.

Nếu có Thốn Bôn đi theo, hai nam nhân mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, có chút kỳ quái.

Vì vậy, hôm nay Mộ Cẩm kéo Nhị Thập tới. Miệng nàng không thể nói, chỉ có đôi tai để lắng nghe. Không muốn nghe cũng phải nghe.

Mộ Cẩm thu lại chiếc đũa trong chén Nhị Thập.

Nàng cuối cùng đã có thể trở về với hương vị của lễ mừng năm mới.

Hắn nói: "Đúng rồi, chưa từng nghe ngươi nói qua về cha mẹ mình."

Nhị Thập im lặng. Nàng chưa nói được vài lời với Nhị công tử thì đã bị câm rồi, làm sao mà nói được chuyện cha mẹ nàng.

Mộ Cẩm trầm ngâm, "Người Tây Phụ Quan, hiếm thấy ai gầy như ngươi đấy."

Lúc trước Thập Ngũ có nói, Nhị Thập biết điệu Tây Phụ Quan. Mộ Cẩm không ngờ, đó chính là quê hương của Nhị Thập.

Biên cương phần lớn là nữ tử to lớn. Nàng lại vô cùng nhỏ bé.

Nhị Thập cảm thấy, chính vì nhà mình nghèo, đói ăn nên thành ra như vậy. Các gia đình hàng xóm cũng thế, cơm ăn không đủ no, người nào cũng gầy trơ xương.

Mê Truyện Dịch

"Mẫu thân ta giống với ngươi, cũng nhỏ người." Con mắt Mộ Cẩm lại ôn nhu như nước, "Thế nhưng, mẫu thân ta so với ngươi xinh đẹp hơn nhiều. Bà là nữ nhân đẹp nhất trên thế gian này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộ Cẩm nói xong, yên tĩnh hồi lâu. Mãi đến khi ăn xong dương tích giá mới nói tiếp: "Vừa thông minh lại xinh đẹp. Không may lại bất hạnh, bị gã nam nhân kia coi trọng. Ăn no ngủ yên đều không được."

Mộ Cẩm hồi bé đã tận mắt nhìn thấy, người đầu tiên thử độc bị c.h.ế.t trước mặt hắn. Hắn có lẽ cũng rất khiếp sợ, có lẽ cũng chảy nước mắt.

Về sau người thứ hai chết, rồi thêm người thứ ba chết...

Sau nữa được sắc phong ngôi vị Thái Tử, nguy hiểm càng trùng trùng. Một, hai tháng lại đi gặp Quỷ Môn Quan một lần.

Càng lớn lên, thì tâm càng lạnh.

Mộ Cẩm bây giờ, đừng nói nhìn người khác chết, ngày cả chính bản thân hắn chết, hắn cũng sẽ không vì chính mình mà rơi một giọt nước mắt.

Nhị Thập thật xui xẻo, hai cái lỗ tai lần nữa lại bị bắt nghe chuyện cũ của Nhị công tử.

Mộ Cẩm nói xong, uy h.i.ế.p nói: "Những lời này của ta, không được phép tiết lộ ra bên ngoài."

Nhị Thập: "..."

Trở lại khách điếm, nàng vùi đầu xuống giường, nắm tay đ.ấ.m chăn.

Nhị Thập trước kia tính tình khá tốt, lại thích cười. Nhưng từ khi đi theo Nhị công tử, tính tình trở nên xấu hơn, càng chẳng cười nổi.

Đấm được một lát, nàng kéo chăn che kín đầu. Nếu ngủ một giấc thì có thể quên đi cái chuyện kinh thiên động địa kia rồi, cái mạng nhỏ của nàng cũng có thể an toàn hơn.

Buổi chiều, bốn người cùng đi.

Đi phía đông thì nhà lầu toàn sương mù, đi thêm xuống phía nam đến một khu chợ trong thành. Một ngày đi tới đi lui, chỗ nào cũng đều là sương mù mờ mịt.

Nhị Thập vốn định mua một ít quà lưu niệm cho mấy vị cô nương ở Yểm Nhật Lâu.

Trước khi đi, Tiểu Lục đã dặn đi dăn lại, khiến cho Nhị Thập càng giữ chặt túi bạc của mình. "Không cần mua cho ta thứ gì cả. Ngoại trừ vàng bạc châu báu, những cái khác ta đều không thích."

Tuy nhiên, sau khi Thập Nhất rời đi, Nhị Thập càng cảm thấy, nếu như sau này có ngày phải ly tán khắp chốn, có chút đồ kỉ niệm khi ở cùng nhau cũng tốt.

Trong khu chợ này, hàng hóa bày bán cũng chỉ có tranh chữ đơn giản hay trang sức, không so được với những thứ tinh xảo Mã tổng quản cấp hằng tháng cho đám thị thiếp các nàng.

Dương Đào nói: "Lĩnh Châu cũng không phải địa phương giàu có gì."

Mấy thứ này cùng với những thứ bán ở kinh thành cũng chẳng khác gì nhau. Nhị Thập không mua nữa.

Trở về khách điếm.