Thốn Bôn hỏi: "Nhị công tử, trở về phòng dùng bữa sao?"
Mộ Cẩm nói: "Lên lầu trên khách điếm đi."
Bốn người ngồi ở lầu hai bên cạnh lan can, thực sự rất thu hút.
Mộ Cẩm sinh ra đã cao quý, khí chất lỗi lạc.
Thốn Bôn với Dương Đào thì nam thanh nữ tú, Nhị Thập cũng được gọi là giai nhân xinh đẹp.
Có vài tên thực khách không kìm được mà ngồi suy đoán thân phận của họ.
Khách điếm này tốt xấu lẫn lộn, dưới lầu có mấy người mặc trang phục màu xanh, chắc là đồ đệ của môn phái nào đó, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, hiện lên vẻ ngay thẳng, cương trực.
Chỉ chốc lát sau, lại có một đám gánh hát tuồng tới. Hoa đán hiện tại như chạy tới, ngồi xuống rồi nói với mấy người đuổi theo phía sau: "Hôm nay ta ho khan hai lần, ngày mai lại hát."
Ngay sau đó, lại có mấy gã giang hồ to lớn, mặt mày đầy sát khí, thét to: "Tiểu nhị, mang lên hai bình rượu trắng." Cầm đầu đám này là một tên râu quai nón giọng ồm ồm.
Nhị Thập đã từng nhìn thấy Thốn Bôn biến mất trong nháy mắt, đối với người tập võ vô cùng kính sợ, không dám dò xét kỹ lưỡng.
Nàng ở gia đình giàu chỉ mới gặp không phải chủ tử, thì cũng là nô bộc. Muốn nói tới người khác lạ, chính là lúc bị bắt tới doanh trại sơn tặc, gặp gỡ đám người Lỗ Nông. So với danh thắng phong cảnh, khách điếm với đủ loại người càng khiến nàng cảm thấy hiếu kỳ.
Mộ Cẩm nhìn thấy Nhị Thập cơm cũng không ăn, đang nhìn xuống dưới với ánh mắt tò mò. Hắn hỏi: "Ăn cá không?"
Nhị Thập gật đầu.
Hắn gắp cho nàng một miếng cá. Đúng miếng bong bóng cá màu mỡ, thơm ngon không xương. Mộ nhị công tử không phát hiện ra việc chủ tử gắp thức ăn cho nô tài có chỗ nào không ổn.
Chủ tử không phát hiện ra chỗ không ổn, thì chính là rất ổn. Thốn Bôn cùng Dương Đào đều là hộ vệ được huấn luyện điêu luyện, coi như không nghe thấy gì.
Mê Truyện Dịch
Nhị Thập buông chiếc đũa, khoa tay múa chân: "Cảm ơn Nhị công tử."
Mộ Cẩm cười, "Học rất nhanh, về sau ngươi đừng mở miệng, cứ như vậy mà giương nanh múa vuốt, rất thú vị."
Nhị Thập thu hồi tay, cúi đầu ăn cơm, mặt đều vùi vào trong chén.
Mộ nhị công tử mất hứng, nói: "Ta gắp cho ngươi đồ ăn, ngươi có phải nên có qua có lại hay không?"
Nàng lập tức gật đầu, gắp cho hắn một chiếc đùi gà lớn được nướng vàng óng bóng mỡ.
Hắn vẫn không vui, đem đùi gà gắp tới bát nàng, "Ta không thích ăn đùi gà."
Nàng cũng không biết đến tột cùng là hắn thích cái gì, đành phải gắp lại cho hắn một miếng cá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Miễn cưỡng có thể." Mộ Cẩm nói như vậy, chính là chấp nhận rồi.
Thốn Bôn cùng Dương Đào không nói một lời, cúi đầu ăn cơm. Toàn bộ những việc phát sinh trên bàn không có liên quan với bọn họ.
Nhị Thập lại ngóng xuống phía dưới.
Ngoài cửa có một nam tử áo tím tiến vào, "Tiểu nhị, cho ta một bình rượu ngon." Thanh âm thật dễ nghe, con mắt bốn phía đều đổ đến nhìn.
Nhị Thập nghĩ, đôi mắt lé như vậy, chẳng lẽ là cướp?
Nam tử áo tím liếc hết toàn bộ lầu một, liền ngó lên lầu hai. Ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt nàng.
Nhị Thập lúc này mới nhìn kỹ bộ dáng của hắn.
Tướng mạo không tồi, có điều ánh mắt quá lộ liễu, càng lộ ra vẻ phù phiếm. Trên mặt bôi một tầng phấn dưỡng nhan, phô trương đến nỗi so với cô nương trong Yểm Nhật Lâu còn dày hơn, đôi môi đỏ mọng như lửa cháy. Nhìn qua thì như là diễn tuồng, nhưng lại không đậm màu và bắt mắt bằng diễn tuồng.
Dong chi tục phấn xem ra là thích hợp dùng trên người vị nam tử này.
Có nam tử tô son trát phấn lòe loẹt để so sánh, Nhị Thập mới biết được, Nhị công tử cùng Thốn Bôn bình thường, vẫn có thể làm chói lọi, động lòng người.
Đến cả quốc sắc thiên hương như Thập Nhất còn cực kỳ hâm mộ mỹ mão của Nhị công tử.
Nhị Thập đoán không ra tâm tư của Nhị công tử khi đan mười ngón tay với nàng, cảm giác như cơn ác mộng trước đây là tự mình đa tình.
Nhị công tử ở trên trời, nàng ở dưới mặt đất chỉ biết tiếp tục đào hang trong đất bùn. Một hoàng tử cao quý, hắn đối tới một nô bộc hèn mọn như nàng liếc mắt một cái, chính là ban ân.
"Nhìn cái gì?" Mộ Cẩm theo ánh mắt Nhị Thập nhìn xuống dưới.
Nàng lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Vừa rồi nàng quan sát khách nhân dưới lầu, tròng mắt đảo tới đảo lui. Mộ Cẩm nhìn một cách thư thái, không có quấy rầy nàng.
Nhìn lại lần nữa, đám nam nữ dưới lầu kia, kẻ nào có thể so sánh được với mỹ mạo của hắn.
- ---
Nam nhân có đôi mắt tục tằng, thỉnh thoảng lại liếc về phía trên lầu.
Một bàn thì toàn những người võ lâm giang hồ lỗ mãng đang luận võ thu hút sự chú ý, còn lại nhóm người kia thì là những người xuất chúng nhất mà nam tử áo tím từng gặp.
Mộ Cẩm cùng Thốn Bôn, mặt mày thanh tuyển, Dương Đào cũng là mỹ nữ. Nhị Thập lẫn trong đó, có hơi kém.