Bước chân Thốn Bôn có chút chuyển động.
Chỉ trong chớp mắt, nam tử thừa cơ b.ắ.n ra ám khí từ trong tay áo.
Thốn Bôn ung dung tránh được.
Nam tử sợ hãi tột độ, biết rõ chính mình không phải đối thủ, chỉ có thể quỳ xuống đất xin tha, "Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm đại hiệp, tiểu nhân biết tội, về sau cũng không dám nữa."
Thốn Bôn một câu cũng không nói.
Tục tằng nam tử hô: "Ta cái gì cũng chưa thấy, cái mái ngói trên phòng cô nương câm điếc kia, ta chưa kịp nhấc lên, ngài đã xuất hiện ——"
Thốn Bôn như ma quỷ, dừng trước mặt tục tằng nam tử.
Tục tằng nam tử chỉ thấy một đạo ngân quang như tinh nguyệt. Lúc sau, mắt hắn trừng lớn. Ý niệm lúc hấp hối chính là, hắn hành tẩu nhiều năm, làm một hái hoa tặc, thế nhưng lại không biết vị trước mắt này tên họ là gì, bái sư ở đâu.
Hắn c.h.ế.t không nhắm mắt.
- ---
Thốn Bôn quay lại chưa đầy nửa khắc.
Khi trở lại bên người Mộ Cẩm, hắn đã thu lại sát khí, xé xuống miếng vải đen che mặt, "Nhị công tử."
"Giết?" Mộ Cẩm hỏi nhẹ nhàng, bâng quơ.
"Vâng."
"Trở về phòng đi."
Thốn Bôn lui trở về.
Nhị Thập hoàn toàn không biết gì cả, ở trong nước ấm dỡ xuống sự mỏi mệt bao quanh mình. Nàng duỗi người, lại lần nữa thở ra. Điều tốt khi đi theo Nhị công tử chính là không cần phải màn trời chiếu đất.
Thùng gỗ b.ắ.n ra bọt nước.
Tiếng nước kích thích lỗ tai Mộ Cẩm. Nữ nhân này có phải tắm quá lâu rồi hay không? Không có một chút cảnh giác, nếu không phải hắn ở đây, thân mình đã bị nam tử khác nhìn thấy.
Có lẽ là bóng đêm m.ô.n.g lung, tiếng nước chảy càng động đến tâm tư của Mộ Cẩm.
Lần trước, Nhị Thập ở trong phòng hắn tắm gội, thân thể hắn mệt mỏi, lười cả đi xem. Hiện tại lại cảm thấy tiếc, khi đó nên cẩn thận thưởng thức.
Trong lòng nghĩ đến như vậy, bước chân của Mộ Cẩm đứng ở trước cửa phòng Nhị Thập, không dời đi. Hắn nhìn một tầng giấy mỏng manh trên cửa sổ, bất giác lại chơi đùa với trường phiến.
Thốn Bôn người cũng đã g.i.ế.c xong, nữ nhân này còn tắm chưa xong.
Chết đuối? Không đúng, nàng bơi rất tốt, không c.h.ế.t được.
Nước quá nóng, dẫn đến hôn mê? Vô cùng có khả năng. Cực kỳ có khả năng.
Vậy phải nhìn kỹ xem, tránh cho nàng bị ngất ở bên trong. Nô tài cũng là người, mạng người quan trọng.
(Editor: Đã nghiện lại còn ngại, à không ứ ngại nhưng bịa một đống lí do lí trấu: D @$%^!&?)
Mộ Cẩm dùng đầu quạt chọc một cái lỗ nhỏ xuyên qua giấy mỏng trên cửa sổ. Trong phòng tắm gội chính là nữ nhân của hắn, hắn sớm đã nhìn rõ, dáng người nàng lại không hiếm lạ, so với các nữ nhân khác nhiều người còn đẹp hơn.
Hắn ghé mắt ở lỗ nhỏ, chuyển mắt đến thùng gỗ.
Thế nhưng, trong thùng không có người.
Nhị Thập mặc thêm quần áo, đem khăn che lại cả người bị ướt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong phòng khí nóng tràn ngập. Nàng kéo cửa ra, chuẩn bị hít thở không khí. Giương mắt lại thấy, Mộ nhị công tử dán mắt ở bên tường, xuyên qua lớp giấy của cửa sổ mà nhòm ngó.
Tiếng mở cửa vang lên, hắn quay đầu.
Hai người nhìn nhau.
Đối diện không nói gì.
Sau một lúc lâu, Mộ Cẩm nói: "A, hóa ra là ngươi chưa chết. Tắm lâu như vậy, thật lo rằng ngươi đã chết. Cứu người một mạng bằng xây bảy tòa tháp." Hắn nhanh nhẹn mà mở ra trường phiến, bĩnh tĩnh tự nhiên mà đi về phòng.
Biểu cảm của Nhị Thập như băng sơn địa liệt, cái vẻ chày cán bột mà không cán phẳng nổi.
Nhị Thập cầm một chiếc khăn, nhét vào khe hở trên giấy cửa sổ, sửa lại chỗ mà Mộ
Cẩm vừa chọc thủng.
Không yên tâm, chung quy vẫn không yên tâm. Nghĩ lại thì hai người đã lăn lộn trên
giường vài lần, Nhị công tử cũng không đến mức rình coi nàng ngủ đâu...
Nhị Thập trên giường trằn trọc, nửa đêm chưa ngủ.
Nói đi nói lại, nàng vẫn bội phục Thốn Bôn nhất, đi theo bên cạnh Nhị công tử nhiều
năm rồi mà vẫn luôn bình tĩnh, trầm ổn. Ít nhất, nàng chưa từng gặp qua lúc Thốn Bôn thất
thố.
Đối với Nhị công tử, mấy năm như một ngày, giữ vững được tâm trạng bình thản, mới
gọi quan trọng. Nàng lúc này mới trải qua vài ngày đã kinh hồn bạt vía. Ngày tháng
sau này làm thế nào để vượt qua?
Nhị Thập tự nói với chính mình, đừng đi suy xét tâm tư của Nhị công tử. Nhưng trong
đầu không thể kiềm chế được, không khỏi nghĩ đi nghĩ lại. Suy nghĩ hai lần, nàng vỗ
vỗ khuôn mặt mình. Không cần suy đoán tâm tư Nhị công tử, nghĩ cũng nghĩ không ra,
suy nghĩ sẽ chỉ làm chính mình mất ngủ.
Gió thu cuốn hết lá vàng, biến Nhị công tử thành lá rụng rồi quét vào một góc thì tốt
biết mấy.
Lá rụng, Nhị công tử chỉ là lá rụng.
Nhị Thập rốt cuộc cũng ngủ.
Ngày hôm sau, nàng lại trưng ra bộ mặt không cảm xúc, ra khỏi phòng.
Đúng lúc đối diện với Thốn Bôn đẩy cửa đi ra.
Nàng hành lễ.
Mê Truyện Dịch
Hắn không nói gì, gật đầu chào.
Nhị Thập ra hành lang, mới phát hiện Nhị công tử đã ở trong sân. Nàng như không có