việc gì, cúi người hướng hắn hành lễ.
Mộ Cẩm giống như cũng đã quên đi chuyện đó, quan tâm hỏi: "Đêm qua ngủ ngon
không?"
Nhị Thập khoa tay múa chân: "Rất ngon. Cảm ơn Nhị công tử."
Mộ Cẩm nói: "Thốn Bôn, gọi chưởng quầy lại đây tới sửa cửa."
Thốn Bôn hồi: "Vâng." Nhị công tử biết có lỗ trên cửa, có thể thấy được này cái lỗ này
không phải người ngoài làm.
Việc không nên hỏi, Thốn Bôn vĩnh viễn sẽ không hỏi.
Khách điếm buổi sáng khách quan không ít.
Bốn người ngồi ở lầu một.
Một nam nhân Giáp ngồi gần Nhị Thập, vừa nhét bánh bao vào miệng vừa nói: "Này,
biết gì chưa? Đêm qua Thành Đông có một người chết."
Nam nhân Ất ngồi đối diện vừa ném hạt đậu phộng trong miệng, nghẹn ở yết hầu. Ho
khụ khụ vài cái rồi vội vàng uống nước nuốt xuống, tò mò hỏi: "Người chết? Ai thế?"
"Không biết." Nam nhân Giáp nói: "Buổi sáng, có một lão bá bán đồ ăn phát hiện, thi
thể nằm trong ngõ hẻm. Mới đầu còn tưởng hắn đang ngủ bởi vì không có vết máu.
Lại gần mới biết, không còn hơi thở."
Nam nhân Ất hỏi: "Báo quan chưa?"
"Lúc ta nghe ngóng ở đó thì chưa báo. Gần đây chẳng phải có tiểu hội võ lâm sao, có
lẽ là người trên giang hồ tranh danh đoạt lợi. Giang hồ ân oán, báo quan tra cũng
không nổi." Nam nhân Giáp dừng một chút, lại nói: "Nghe nói, g.i.ế.c người là một kiếm
khách."
Một nam nhân Bính ở bàn khác đang say rượu mà chợt tỉnh, mồm miệng không rõ, lắc
đầu nói: "Kiếm khách? Có một đám đệ tử môn phái đến Lĩnh Châu, chắc là bọn họ
giết rồi."
Bên này lời vừa nói xong.
Bên kia cổng vòm, một nhóm đệ tử áo xanh cõng trường kiếm trên lưng đi vào.
Những lời nam nhân Bính vừa nói đã lọt hết vào tai bọn họ.
Thiếu niên nhỏ tuổi mặc áo xanh trừng mắt nhìn nam nhân Bính.
"Ngồi xuống." Nam tử áo xanh đứng đầu nói: "Nói chuyện nhất thiết phải coi trọng
chứng cứ. Không thể bởi vì chúng ta luyện kiếm, mà cho rằng chúng ta g.i.ế.c người."
Nam nhân Bính vốn là tín khẩu hồ thuyết.
(*Tín khẩu hồ thuyết: tin lời người khác mà nói lời hồ đồ)
Giang hồ ở Lĩnh Châu, đến một gã lỗ mãng cũng biết dùng kiếm.
Nam nhân Bính chột dạ, "Tính tiền. Tiểu nhị, tính tiền." Hắn chạy trốn.
Trà lâu trở nên có chút an tĩnh.
Một gã lỗ mãng trong góc chen vào nói: "Nhất kiếm phong hầu, sạch sẽ lưu loát. Giết
người hẳn là một vị cao thủ."
Một nam nhân Đinh xấu xí cười hắc hắc hai tiếng. "Giết cũng chẳng sao. Ta buổi sáng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
nhìn qua, người nọ sau lưng có một đóa hoa hồng đỏ tươi. Đây còn không phải là hái hoa
tặc, Hương Trung Mị sao."
Mộ Cẩm cảm thấy nhàm chán, đang muốn rời đi. Lại thấy Nhị Thập nghe đến chăm
chú, đôi mắt hướng về mấy người đang nói chuyện kia, mắt đảo linh động.
Vì thế, Mộ Cẩm cũng không đi.
"Hương Trung Mị, thích dùng mị thuật, mị hương. Rất nhiều cô nương trẻ tuổi từng
chịu khổ vì thủ đoạn thâm độc của hắn. Vì danh tiết, nhà các cô nương không dám để
lộ. Hương Trung Mị lại càng càn rỡ, trên lệnh truy nã của quan phủ còn có tên của
hắn, thưởng bạc vạn lượng." Nam tử này đứng dậy, chắp tay ôm quyền nói: "Các vị
đang ngồi đây nếu có người ám sát Hương Trung Mị, chúc mừng, có thể lấy cái đầu
hắn đi lĩnh thưởng ngân lượng."
Nam tử lỗ mãng Giáp nói: "Người ta đồn hắn tinh thông thuật dịch dung, mỗi lần làm
nhục một cô nương thì đổi một tướng mạo mới. Chỉ có thể dựa vào ký hiệu là một đóa
hoa. Bây giờ thì rốt cuộc cũng bại trận."
Nam nhân Đinh nói: "Nhất kiếm phong hầu không thấy máu. Nói cách khác, có cao
thủ đến Tiên Thành chúng ta!"
Nhị Thập lần đầu nghe được truyền thuyết giang hồ, âm thầm nhút nhát. Giang hồ rất
Mê Truyện Dịch
nhiều hiểm ác. May mắn, nàng chạy trốn ở Linh Lộc Sơn, gặp được đám sơn tặc đều là
hảo hán.
Nghĩ như vậy, trên miệng nàng đột nhiên bị đưa đến một viên bánh nhỏ.
Mộ Cẩm nói: "Ăn đi, đừng chỉ lo nghe."
Nhị Thập nghe lời mà cắn một miếng.
Chiếc đũa của Mộ Cẩm đặt trên viên bánh, nhìn thì chính là hắn đút cho nàng một
miếng.
Hắn thu lại chiếc đũa. "Thốn Bôn, đi nói với chưởng quầy, mang lên một bình trà
ngon."
Thốn Bôn đứng dậy, "Vâng."
Nhị công tử nói rất đúng, trà của khách điếm không phải là trà ngon, mà tự mang theo
một vại lá trà thượng hạng. Bình trà này của Mộ Cẩm này, chính là nhắc nhở chính
mình.
Thân phận hắn thế nào, dựa vào cái gì hắn lại hầu hạ nàng ăn cơm.
- ---
Bốn người ăn xong trở về phòng.
Trước cửa sân nhỏ, đệ tử nhỏ tuổi nhất của đám người mặc áo xanh đứng ở đó, ánh
mắt tha thiết hướng về Thốn Bôn.
Đến gần, thiếu niên áo xanh tiến đến ôm quyền, nói: "Sư huynh khuyên chúng ta đừng
gây chuyện cũng không cần nhiều lời. Nhưng chúng ta là người tập võ, đáng ra nên
trừng ác dương thiện. Ta tối hôm qua nghe được động tĩnh trên mái nhà, lập tức đi ra.
Lúc ấy, có hai người trong bóng đêm từ nơi này, một truy một đuổi, phi đến hướng Thành Đông. Ta khinh công không bằng hai người kia. Mới vừa nghe đến Hương Trung Mị bị giết,