cũng rời khởi cái bát. Xúc xắc này động thế nào được?" Nhà cái nói năng hùng hồn
đầy lý lẽ, trên mặt chồng chất dữ tợn, "Sòng bạc của chúng ta mở ở chỗ này nhiều năm
như vậy, chỉ nói chuyện công bằng, chỉ nói chuyện minh bạch."
"Nếu có công bằng minh bạch, ta còn đến chỗ này của các ngươi làm gì." Mộ Cẩm
không phải tới đánh bạc, tâm tình hắn không tốt nên tới mà thôi. "Dưới bục có ô
vuông nhỏ, ta đặt cược xong rồi, nhà cái dựa vào ta chọn lớn hay nhỏ mà đổi xúc xắc ở
dưới bục, đúng không?"
Đa số quý công tử không để bụng ngân lượng, thua chính là thua. Cái vị ăn mặc sang
trọng trước mắt này, lại không muốn thua dù chỉ là chút bạc.
Nhà cái cười lạnh: "Tới tìm hiểu? Ngươi đi nhầm chỗ rồi, sòng bạc chúng ta tuy rất coi
trọng danh dự, nhưng cũng không để kệ người khác khi dễ."
Nhị Thập nghe khẩu khí kiêu ngạo của Nhị công tử, liền cảm thấy việc này không ổn.
Nhị công tử chính là như vậy, tùy hứng chẳng phân biệt chỗ nào với chỗ nào. May
mắn, Thốn Bôn ở bên ngoài, Nhị Thập trong lòng cũng yên tâm hơn chút ít.
Mộ Cẩm bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng. Từ gặp vị thiếu niên áo xanh kia, Nhị công
Mê Truyện Dịch
tử không thèm nhìn nàng đến một chút. Lúc này, hắn dùng cây quạt nâng cằm nàng
lên, nói: "Nên dùng đôi mắt sáng chói như Thái Dương của người ấy, đừng cúi đầu, mở to hai mắt, bản công tử sẽ cho ngươi biết thế nào là bản lĩnh."
"Mời công tử!" Tay sai của sòng bạc tiến đến làm tư thế mời, ánh mắt sắc bén. "Công
tử nếu không đi, đừng trách chúng ta không khách khí."
Ngay tại lúc Mộ Cẩm muốn thể hiện bản lĩnh, mở mang hiểu biết cho Nhị Thập về võ
công của hắn. Bên cạnh có hai vị tráng hán đi tới, nói: "Khó trách ta ở chỗ này thua
hết sạch, rõ ràng là dám chơi bẩn!"
Hai người vung đại đao, đánh thẳng đến chỗ bọn tay sai của sòng bạc.
Mộ nhị công tử tâm tình vừa rồi ác liệt tới cực điểm. Tranh cãi là hắn bắt đầu, dựa vào
cái gì người khác lại động thủ trước? Dựa vào cái gì lại còn thắng?
Hắn trở về khách điếm, vào phòng.
Ba người còn lại đi theo Nhị công tử, tâm tình cũng thay đổi, từng người trở về phòng.
Nghỉ ngơi hai khắc, Nhị Thập nghe thấy tiếng đập cửa.
Nàng còn chưa kịp mở cửa, Mộ Cẩm đã một chân đá văng. "Buổi tối mang ngươi đi
nghe sách."
Nhị Thập gật đầu.
Nói xong rồi, hắn không đi mà lại dùng chân giữ cửa đá đóng cửa lại.
Hắn đưa tới hai quyển thoại bản, "Vừa mới hỏi mượn chưởng quầy, kể về mấy chuyện
nhỏ nhặt trong võ lâm. Chữ không nhiều lắm, rất phù hợp với ngươi. Nhìn ngươi thế
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
này như đồ nhà quê, buổi sáng nghe đến hăng say." Viên bánh nhỏ cũng quên cả ăn.
Nhị Thập vội vàng nhận lấy.
"Tự mình xem đi, ta nghỉ ngơi." Mộ Cẩm tùy tiện ở trên giường nằm. Hắn lật người,
không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của Nhị Thập, trong chốc lát, lại lật trở về. "Ta
kể cho ngươi một chút chuyện cũ."
Hồi chuông trong lòng Nhị Thập báo động mãnh liệt, biết càng nhiều, c.h.ế.t càng
nhanh.
Mộ Cẩm trước nay đều mặc kệ nàng muốn nghe hay không, nói: "Mộ gia có một nha
hoàn thích Thốn Bôn, thêu túi thơm tặng hắn."
Hóa ra là chuyện cũ của Thốn Bôn. Nhị Thập an tâm chút ít. Nàng biết, túi thơm là Hà
Hoa thêu.
"Cô nương Đại Tễ đưa túi thơm, chính là vô cùng yêu thích. Ta từng nói, để cho bọn
họ thành một mối nhân duyên tốt." Mộ Cẩm hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Nhị Thập gật đầu. Thốn Bôn nhất định sẽ là một trượng phu tốt. Ai gả cho hắn, thật là
may mắn ba đời.
"Thốn Bôn tới tuổi rồi, cũng nên thành thân. Cái nha hoàn kia... Đã quên tên là gì?
Tên thật sự quê mùa." Mộ Cẩm nói xong, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bỗng chốc, một cái tên chạy qua trong đầu hắn. Nha hoàn tên là A Man?
Có nghe Thốn Bôn nói một lần. Thốn Bôn không thích túi thơm, khấu trừ nàng hai
tháng tiền công liền.
Nhưng, ngoại trừ lúc Thốn Bôn nói, cái tên này có phải còn ở nơi nào nghe qua hay
không.
A Man.
Mộ Cẩm đột nhiên ngồi dậy.
Nhị Thập đang lật thoại bản võ lâm, thầm nghĩ thứ này so với chuyện phong nguyệt
còn thú vị hơn. Nâng mắt lên lại thấy, Nhị công tử như từ địa ngục trở về, đáy mắt âm
quyệt.
Nàng, hình như lại đến Quỷ Môn Quan rồi...
Thốn Bôn chỉ từng nói qua một lần về nha hoàn đưa túi thơm, Mộ Cẩm có thể nhớ được hai chữ "A Man" này, đã phí hết sức của chín trâu hai hổ rồi.
Mộ Đông Ninh ở trước mặt Mộ Cẩm từng gọi qua vài tiếng "A Man".
Lúc Mộ Cẩm cầm khế ước bán mình, con mắt cũng chỉ lướt qua trong thoáng chốc.
Khi đó không để ý.
Có lẽ là do trí nhớ kém, chắc là trí nhớ kém rồi. Mộ Cẩm giữ vững sự kiên nhẫn, bình tĩnh hỏi: "Ngươi ở phòng may vá có phải bị khấu trừ hai tháng tiền công hay không?" Cuối cùng hắn vẫn không có cách nào hỏi rằng có phải đã thêu túi thơm cho Thốn Bôn hay không.
Nhị Thập không dám nói dối, gật nhẹ đầu.