Số Phận Nhị Thập

Chương 110: Số Phận Nhị Thập



thật hả lòng hả dạ. Năm ngoái ta cứu một người cô nương trẻ tuổi, nàng bị Hương

Trung Mị làm nhục, suýt nữa tự sát. Ta đối với Hương Trung Mị căm thù đến tận

xương tuỷ, đáng tiếc khổ công tìm kiếm mà không có kết quả." Thiếu niên áo xanh nói

tới đây, dừng một chút, "Cảm tạ vị hiệp khách này đã thay trời hành đạo."

Thốn Bôn bình tĩnh.

Mộ Cẩm dửng dưng.

Dương Đào cũng không có gì phản ứng gì.

Chỉ có Nhị Thập không biết rõ sự tình, kinh ngạc không thôi. Nàng nghĩ rằng, hái hoa

tặc chắc là nhìn trúng sắc đẹp của Dương Đào, bị Thốn Bôn bắt gặp.

Thốn Bôn nói: "Các hạ nhận lầm người." Hắn lướt qua thiếu niên áo xanh, đi vào sân

nhỏ.

Nhị Thập liếc trộm Thốn Bôn.

Dáng người Thốn Bôn, ở trong mắt Nhị Thập càng thêm cao lớn, uy vũ.

Đi được vài bước, Mộ Cẩm lạnh lẽo, "Thời tiết không tốt, có người đôi mắt sáng chói

như Thái Dương rồi."

Thốn Bôn thối lui, cách xa Nhị Thập một chút.

Nhị Thập cúi đầu, không dám nhìn nữa.

- ---

Từng nghe Đinh Vịnh Chí nói, hắn cùng thê thiếp đều đi ngao du sơn thủy, ngâm thơ

câu đối. Nói tới chỗ vui vẻ thì có thể hoa tiền nguyệt hạ lăn lộn với nhau.

Hôm nay đã nói trước, bốn người ngồi thuyền, ngắm nhìn non sông Tiên Thành tươi

đẹp.

Nhưng mà, Nhị Thập nhìn về phía Thốn Bôn, đôi mắt sáng lấp lánh, sáng đến mức

khiến cho Mộ nhị công tử không thoải mái.

Núi cũng không muốn đi, thủy cũng không muốn chơi, hắn liền tìm cách giải trí. Non

sông tươi đẹp trực tiếp đổi thành sòng bạc.

Đi xe ngựa đến sòng bạc.

Thốn Bôn cùng Dương Đào ở lại xe ngựa chờ.

Đây là lần đầu tiên Nhị Thập đến sòng bạc.

Nàng vốn dĩ từ Lưu phủ được bán tới Mộ phủ, chính là vì Lưu gia kia không biết cố

gắng, nhi tử cờ b.ạ.c thành tính, thua xong liền khiến trong nhà mất đi nửa tòa kim sơn.

Lưu phủ lâm vào khốn cảnh, chuẩn bị dời kinh thành, thiếu Mộ gia phiếu gạo, liền

đem Nhị Thập để trả nợ phiếu gạo.

"Mười lần đánh, chín lần thua", những lời này, nàng đã nghe qua. Nhưng, có lẽ Nhị

công tử lại một lần thắng thì sao.

Giống với Thốn Bôn, Nhị Thập chỉ biết nghe theo lệnh. Nhị công tử đi đâu thì nàng đi

đó.

Hai người vào sòng bạc.

So với khách điếm, sòng bạc mới là nơi tụ tập đủ mọi loại người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mới vừa vào cửa, Nhị Thập đã nhận thấy, bầu không khí bên trong so với khách điếm

hoàn toàn không giống.

Nơi này toàn dân dân cờ bạc. Ngẫu nhiên có người giống Nhị công tử tới đây xem náo

Mê Truyện Dịch

nhiệt. Còn lại phần lớn là hai mắt nóng rực, ở chiếu bạc vung tay áo hò hét.

Dân cờ b.ạ.c quan tâm chính là thắng thua.

Đối với một quý công tử như Mộ Cẩm, cảm thấy hứng thú chính là nhà cái.

Hai gã tay sai phía sau cửa đánh giá Mộ Cẩm từ trên xuống dưới.

Mộ Cẩm cũng không khách khí, đai lưng tơ vàng quấn quanh người, quang minh chính

đại mà đưa tiền ra.

Sòng bạc rất hoan nghênh loại người phú quý này, hai tên tay sai liền tránh đường.

Nhìn thấy Mộ Cẩm, tất cả chiếu bạc của nhà cái đều liếc mắt ra hiệu.

Loại quý công tử này thường xuyên nhìn thấy ở Tiên Thành, nhất định là đến đây chơi

đùa. Trong túi giấu một túi ngân lượng, chơi xong liền đi. Sòng bạc thèm muốn chính

là tiền, kiếm được ngân lượng là thôi, sẽ không làm khó người khác.

Nhị công tử không dắt Nhị Thập, tự một mình nghênh ngang đi.

Nhị Thập rốt cuộc có chút sợ hãi, lo lắng Nhị công tử ném nàng ở chỗ này, nàng đi

theo hắn như hình với bóng, hận không thể nắm chặt góc áo hắn. Nàng là lần đầu tiên

tiếp xúc với chỗ thế này. Nô bộc dù có xấu, cũng không giống với người nơi này,

người nào cũng một mặt dữ tợn.

Mộ Cẩm không nhìn nàng, trong tay lấy một thỏi bạc, đi một vòng quanh mấy chiếc

chiếu bạc, quan sát cả chỗ này, nhìn đến chỗ "Chọn Đại hay Tiểu".

Trò đặt cược đơn giản, dựa toàn vào vận may.

Nhà cái mắt nhỏ, râu ria xồm xàm, bắp tay cực kỳ to khỏe mà lắc lắc. Lắc xong một

vòng, hắn đem miệng bát úp trên bàn. "Đặt cược nào, đặt cược nào."

Mộ Cẩm để bạc đặt ở bên phải, "Đại."

Nhà cái mắt nhìn Mộ Cẩm.

Các con bạc khác cũng nhìn Mộ Cẩm. Hiếm có người lại bắt đầu bằng một thỏi bạc,

nổi bật bên trên đống bạc vụn keo kiệt bên cạnh.

Nhà cái hô hoán trái phải: "Đã chọn không đổi, đã chọn không đổi."

Nhà cái mở bát: "Một hai bốn, bảy. Tiểu!"

Không bất ngờ, Mộ Cẩm thua.

Nhị Thập không nhận biết được mặt hai chữ "Đại", "Tiểu" phía trên, cũng không biết

quy tắc.

Mộ Cẩm lười giải thích cho nàng. Lại chơi hai lần nữa, vẫn thua. Hắn cười cười,

"Không phải giở trò gian lận đấy chứ?"

Nhà cái trừng mắt, nói: "Chúng ta mở cửa làm ăn buôn bán, nói chuyện công bằng."

"À." Mộ Cẩm lại đặt một vòng. Hắn nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng vang xúc xắc trong

bát, cười nói: "Ta sau khi quyết định chọn, xúc xắc ở bên trong có nhảy một chút."

"Tiểu huynh đệ, đừng thuận miệng nói bậy, ngươi đã chọn không đổi, đôi tay của ta