Tương lai ngộ nhỡ có chuyện gì, thì là lúc nên vứt bỏ.
- ---
Sương mù quấn quanh Lĩnh Châu, mịt mù mờ ảo, không thấy mặt trời.
Cũng vì vậy mà Nhị Thập mơ mơ màng màng, ở khoang thuyền ngủ liền một mạch.
Mãi đến khi cập bờ ở bến tàu Hướng Dương Thành.
Có buồn bã ỉu xìu, Nhị Thập cũng nhớ rõ, nhất định không được để té ngã.
Vạn dặm trong trẻo, ngày hè trong vắt. Đây chính là Hướng Dương Thành. Bên đường không xa, có hai cây cổ thụ Tử Kinh cao lớn, hoa đã tàn gần hết. Lá non xanh biếc phủ đầy thân.
Nhị Thập xuống thuyền, thoáng cái trở nên có tinh thần.
Hướng Dương Thành là nơi nổi tiếng về hí khúc, mỗi năm xuân hạ đều tổ chức hai hội thi đấu hí khúc.
Gia đình giàu có nghe diễn, chính là mời đoàn hát kịch về thi đấu biểu diễn.
Nhị Thập đối với du sơn ngoạn thủy không hứng thú lắm, ngược lại lại thích nghe các loại chuyện giang hồ tranh đấu, vì thế, Mộ Cẩm thay đổi tuyến đường đến đây.
Hí kịch Hướng Dương Thành phát triển mạnh mẽ, người kể chuyện, múa rối bóng, múa rối nổi danh ở chốn này.
Chợ ở đây so với chợ kinh thành không giống nhau. Chủ yếu là bán nhiều các loại trang phục hóa trang, con rối, mặt nạ. Thật thích hợp cho các cô nương Yểm Nhật Lâu chơi đùa.
Nhị Thập cũng là mới lạ, đi ba bước dừng một bước. Sợ theo không kịp Mộ Cẩm nên không dám xem nhiều, chậm chạp đi về phía trước.
Mộ Cẩm như thế nào lại không biết tiểu tâm tư của nàng, đôi mắt nàng ngừng ở trên một con rối nhỏ, lưu luyến bịn rịn. Hắn tiến lên kéo nàng, "Đang đi mà ngươi lại cứ nhìn ngó mấy thứ này."
Nàng lập tức đuổi kịp hắn.
Một đoạn dài bên bờ sông Thặng Giang, có một đám hí kịch, thổi sáo đàn hát, rất náo nhiệt.
Đại Tễ đông tây nam bắc tấu nhạc đủ loại. Giang Nam bi tình, Tễ Đông tươi đẹp, Tây Bắc thì cao vút lảnh lót.
Đi qua mấy cái hí đài, Mộ Cẩm bên tai nghe đến phát đau. Nghe một vở diễn thì được, chứ cứ nghe liên tiếp như vậy, thật sự ồn ào. Hắn không kiên nhẫn hỏi Nhị Thập: "Muốn nghe vở diễn nào?"
(*Hí đài: sân khấu biểu diễn kịch)
Nhị Thập cũng ngây ngốc.
Bốn người lại đi một đoạn về phía trước, đột nhiên, Nhị Thập nghe thấy giọng Tây Phụ Quan, nàng ngẩng đầu nhìn phía trước.
Cạnh cây liễu bên bờ, có một hí đài nhỏ. Điệu Tây Phụ Quan có trống, có huân. So với một chiến nhạc, vở diễn này lại có thêm đàn tỳ bà, nhịp điệu càng phong tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
(*Huân: một nhạc cụ để thổi làm bằng đất nung đỏ, có nhiều lỗ)
Mộ Cẩm xoay tròn hạ quạt xuống, nói: "Qua bên kia."
Nơi này đã trình diễn hơn phân nửa.
Bốn người ngồi xuống, cẩn thận nghe mới biết, trên đài diễn chính là màn năm đó La Sát tướng quân cùng Hoàng Thượng ở Tây Phụ Quan đại chiến Bách Tùy.
Người đóng vai Hoàng Thượng thời trẻ, hóa trang môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn diễm, xướng nói: "Giang sơn Đại Tễ, tứ phương xin dâng tặng..."
Mê Truyện Dịch
Đây là hí kịch về phụ thân của Nhị công tử. Nhị Thập như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than.
Phiến quạt Mộ Cẩm phẩy nhẹ, ý cười nhợt nhạt.
Thốn Bôn đưa mắt nhìn Mộ Cẩm.
Dương Đào không biết rõ về thân thế Mộ Cẩm, chỉ lo nghe diễn.
Nhị Thập lớn lên ở Tây Phụ Quan, hiển nhiên đã nghe qua đoạn chiến sử này.
Hoàng Thượng tuổi trẻ tràn đầy khí thế, La Sát tướng quân dũng mãnh thiện chiến. Thế nhưng đóng quân mấy trăm ngày, quân lương đã hết mà không có tri viện.
Dân chúng Tây Phụ Quan vì nước mà quyên gạo quyên lương, lúc này mới có được chiến thắng.
Lúc này, trên đài diễn tới màn Hoàng Thượng khom lưng hướng dân chúng.
Mộ Cẩm đảo mắt, đánh giá từng người của đoàn kịch. Cuối cùng, đem ánh mắt dừng trên người tiểu cô nương đánh đàn tỳ bà.
Trong một cái nháy mắt, tiểu cô nương nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó lại nhanh chóng dời đi.
Hí đài này ở phía cuối, rất nhiều người bị những tấu nhạc phía trước thu hút nên không đi đến nơi này. Hơn nữa, điệu Tây Phụ Quan đều là chiến nhạc, không thu hút bằng hí khúc du dương hoa mỹ. Chỉ có bảy người ngồi nghe ở đây.
Hạ màn xong.
Chủ đoàn kịch lên đài hô: "Buổi chiều chính là diễn màn gặp gỡ tình cờ giữa đương kim Thánh Thượng cùng tiên Hoàng Hậu. Mời các vị tiếp tục đến cổ vũ, xin cảm tạ."
Nhị Thập cúi đầu, không dám nhìn Mộ Cẩm phía bên kia.
Buổi sáng, cha hắn bị đem thành vai diễn. Buổi chiều, đến cả mẫu thân hắn cũng biến thành nhân vật trong vở kịch. Nhị Thập không biết, Mộ Cẩm có tức giận hay không.
Chủ đoàn kịch xuống đài đáp tạ. Tới trước mặt bốn người, chắp tay thi lễ nói: "Chúng ta từ Tây Phụ Quan đến, hát chính là khúc chiến nhạc của quê hương. Đa tạ bốn vị cổ vũ, đa tạ, đa tạ."
Mộ Cẩm hướng chỗ hí đài nhìn thoáng qua, hỏi: "Đoàn kịch của các vị, đều đến từ Tây Phụ Quan?"
Chủ đoàn kịch gật đầu, nói: "Đúng vậy, chúng tôi đây đều vừa tới Hướng Dương Thành. Nơi này không thích chiến nhạc, chẳng có mấy đoàn kịch của Tây Phụ Quan." Nói đến đây, chủ đoàn kịch ngại ngùng cười cười.