Hiếm khi gặp được đồng hương. Nhị Thập nhìn về phía đoàn kịch, đôi mắt chớp chớp.
Một màn này, vừa lúc bị Mộ Cẩm nhìn thấy. Nếu chỉ có hai người một chỗ, hắn thật muốn véo khóe miệng nàng. Ngón tay hắn khẽ động đậy, phải cố gắng khắc chế.
Tiểu cô nương đánh đàn tỳ bà cũng đi tới, hành lễ, nói: "Cuộc gặp gỡ tình cờ giữa Hoàng Thượng cùng tiên Hoàng Hậu năm xưa được nhiều cô nương gia yêu thích. Mời cô nương buổi chiều đến cổ vũ."
Có đến hay không, còn tùy Nhị công tử quyết định. Rốt cuộc thì đây cũng là chuyện cũ của cha mẹ hắn.
Mộ Cẩm nhìn mặt của tiểu cô nương, nói với Nhị Thập: "Ta cho rằng Tây Phụ Quan chỉ có ngươi là nhỏ bé như vậy. Không nghĩ tới, cũng có cô nương khác không cao lớn, cường tráng."
Tiểu cô nương đứng giữa những nữ tử to lớn ở Tây Phụ Quan, càng thêm nhỏ nhắn, xinh xắn.
Nàng nghe được lời Mộ Cẩm nói, mặt ửng hồng lên. Cúi đầu, nhìn về phía Nhị Thập hỏi: "Hóa ra cô cũng là người Tây Phụ Quan."
Nhị Thập gật đầu.
Chủ đoàn kịch cười: "Thật trùng hợp. Thật trùng hợp. Các vị buổi chiều phải đến cổ vũ đấy."
Cô nương đàn tỳ bà cười rộ lên, nói: "Đúng vậy, cô nương, buổi chiều tới đây nghe một chút. Tiên Hoàng Hậu cũng là người Tây Phụ Quan, chúng ta ở chỗ đó, nơi nơi đều có truyền thuyết về nàng, thật là thần kỳ."
Mộ Cẩm nhếch nhếch khóe miệng. Không phải là gả cho Hoàng Thượng thôi sao? Có cái gì mà thần kỳ.
Cô nương đàn tỳ bà nói: "Ta với tiên Hoàng Hậu ở cùng một huyện, từ lúc nhỏ, ta chính là nghe chuyện của bà mà lớn lên."
Mộ Cẩm nhìn nàng.
Nàng tựa hồ nhận thấy được ánh mắt của hắn, nghiêng đầu đưa mắt lên nhìn hắn, lại nhanh chóng cúi đầu. Trên mặt ửng đỏ chưa tan, không biết lại vừa mới đỏ mặt hay vừa nãy đỏ mặt chưa hết.
Mộ Cẩm nhàn nhạt hỏi: "Cùng một huyện?"
Cô nương đàn tỳ bà ngẩng đầu lên, nói: "Đúng vậy, tiên Hoàng Hậu ở huyện Vũ Trường, ta cũng ở đó. Ta với tiên Hoàng Hậu cùng một họ, họ Chân."
Mộ Cẩm ánh mắt lóe lên một cái, "Các người cùng một huyện, so với nữ tử Tây Phụ Quan khác nhỏ hơn rất nhiều."
Cô nương đàn tỳ bà nhìn hắn một cái, lại dời đi, chuyển hướng đến Nhị Thập. "Cũng không phải. Nữ tử ở phía bắc thì cao lớn hơn một chút, còn tiên Hoàng Hậu ở phía nam."
Chủ đoàn kịch nói: "Đoàn kịch chúng ta thì nàng là người nhỏ bé nhất."
Lúc này, trên đài có một người kêu: "Chân Nguyên Nguyên."
"Dạ." Cô nương đàn tỳ bà đáp lại.
Chủ đoàn kịch nói: "Nguyên nguyên, ngươi đi trước đi."
Lúc gần đi, Chân Nguyên Nguyên nhìn Mộ Cẩm một cái.
Mộ Cẩm cũng đang nhìn nàng.
Chân Nguyên Nguyên xoay người hướng đến hí đài, trên mặt tựa mây đỏ ửng hồng, như mặt trời rực rỡ ánh nắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- ---
Khách điếm người đến kẻ đi. Không tránh được có người nghe ngóng.
Mộ nhị công tử lần này không ở lại khách điếm.
Bằng hữu của Mộ lão gia ở đây có một tòa biệt viện. Lão nhân gia thích nghe diễn, mỗi năm vào mùa xuân hạ mới tới đây.
Thi đấu nhã hí vào cuối tháng, biệt viện không có người ở, liền mời Mộ Cẩm ở lại mấy ngày.
Biệt viện đã có người quét tước sạch sẽ, thay mới đệm giường.
Mộ Cẩm đến đây, tự nhiên ở cùng một phòng với Nhị Thập.
Thốn Bôn cùng Dương Đào ở một sườn khác. Dương Đào tuy nói là nha hoàn, kỳ thật ngoại trừ lúc lên thuyền rời thuyền đỡ mấy cái, ngày thường cũng không có tác dụng gì lớn.
Mộ Cẩm nói với Nhị Thập: "Buổi tối ngươi có thể thỏa thích mà gào rống rồi."
Dự cảm thấy bất thường. Nhị Thập khoa tay múa chân nói: "Nhị công tử, ta ban ngày muốn đi du ngoạn. Buổi tối có thể ngủ sớm hay không?"
Trong khoang thuyền, hai người lại tiếp tục học ngôn ngữ người câm điếc. Nhị Thập đều có thể suy một ra ba, tự nghĩ ra động tác tay. Dù sao cũng là nói cho Nhị công tử nghe, hắn hiểu là được.
Mộ Cẩm chất vấn: "Ta ngủ cùng ngươi, ngươi còn không vui?"
Nhị Thập nào dám nói không vui, chỉ đành âm thầm buồn rầu.
Mộ Cẩm nói: "Nghẹn quá lâu, ta đương nhiên sẽ làm lâu hơn một chút, lại còn làm thêm vài lần. Hiện tại mỗi đêm ở cùng nhau, thì sẽ không giày vò ngươi lâu như vậy."
Sớm nghe nói người phóng túng nhiều thì cơ thể dễ bị suy nhược. Nhị công tử như vậy, sợ là thời gian cũng không nhiều lắm.
Cái bệnh suy nhược có lẽ đã lây sang cho nàng. Vừa nhìn thấy giường, nàng liền nghĩ đến cảnh phải nằm trên đó.
Ăn cơm trưa xong, Nhị Thập lại muốn nghỉ ngơi.
Mới định lên giường, Mộ Cẩm hỏi: "Có đi nghe diễn hay không?"
Nàng khoa tay múa chân: "Nghe gì ạ?"
"Quê ngươi ấy."
Mê Truyện Dịch
Nhị Thập cho rằng, Nhị công tử không thích đi nghe chuyện cũ của cha mẹ mình. "Nhị công tử muốn nghe thì đi."
"Cái gì mà ta muốn, chính ngươi không muốn sao?"
Nàng đương nhiên muốn, nhưng lại không có can đảm nói ra.
"Ở đâu thì mới không ngủ? Đi ra ngoài du ngoạn, ngươi suốt ngày chỉ biết ngủ."
Nói cũng đúng, ở đâu thì mới không ngủ, dựa vào cái gì hắn lại muốn ngủ trên giường của nàng.