Mộ Cẩm hỏi lại: "Có thể giống đến mấy phần?"
"Cái này... có thể đến tám phần." Chủ đoàn kịch vẫy vẫy tay, "Nguyên Nguyên trang điểm xong chưa? Xong rồi thì đi ra nói vài câu."
"Đến đây." Làn váy tung bay, Chân Nguyên Nguyên nhẹ nhàng bước tới. Nàng khoác trên vai một chiếc áo choàng rộng màu trắng, phía trên còn dính vết bẩn lòng đỏ trứng. Một vài sợi chỉ rách rủ xuống tay áo với thắt lưng. Trên gương mặt phủ một lớp phấn trắng, che giấy đi tất cả sự ửng đỏ trên mặt.
Đáng thương đến rung động lòng người.
Nhị Thập liếc trộm Mộ Cẩm.
Đáy mắt Mộ Cẩm phẳng lặng, nhìn thẳng Chân Nguyên Nguyên.
Chân Nguyên Nguyên bị ánh mắt trắng trợn của Mộ Cẩm làm cúi đầu, hai tay tự nhiên nắm lấy sợi tơ trên eo.
Chủ đoàn kịch nói ở bên cạnh: "Chiếc xiêm y này là theo may theo pho tượng đó. Có phải Nguyên Nguyên trang điểm không giống với buổi sáng đúng không? Đây đều là phương châm của đoàn hát kịch chúng ta, diễn thì phải thật, diễn thì phải giống."
Mộ Cẩm thu hồi ánh mắt, mở quạt ra, lên tiếng: "Ừm."
Nhị Thập thầm nghĩ, chắc là Chân Nguyên Nguyên hóa trang rất giống Tiên Hoàng hậu?
Như thế thực tốt, Nhị công tử không cần phải ôm nàng rồi nhớ đến mẫu thân nữa. Chỉ là, giá trị lợi dụng của nàng lại giảm đi một bậc, chỉ có thể để chẻ củi hay làm gian tế thôi. Vì Tứ hoàng tử mà làm gian tế, chắc lại bị phái vào trong cung. Đi vào chỗ kia, thì cả đời này cũng không ra được.
Nhị Thập nghĩ ngợi lung tung, con mắt bình tĩnh nhìn về phía hí đài, không có đem tình ý của đôi nam nữ trên đài bỏ vào mắt.
Vô cùng trái ngược với Mộ Cẩm.
Lúc đầu, hắn phẩy nhẹ trường phiến. Về sau, quạt phẩy càng nhanh.
Mộ Cẩm bây giờ đã hiểu rõ, vì sao đương kim Hoàng Thượng vẫn còn tại vị lại để cho dân gian biểu diễn câu chuyện xưa của lão.
Vì câu chuyện này là giả.
Thế nhân đều biết, đương kim Hoàng Thượng trên chiến trường gặp được một tiểu cô nương. Trên hí đài cũng chính là tiết mục như vậy, Hoàng Thượng mặc áo giáp, kịp thời ôm lấy tiểu cô nương đang cận kề nguy hiểm.
Nhưng mà, chỉ có vẹn vẹn vài người biết, lúc Hoàng Thượng và tiểu cô nương gặp nhau, lão đang bị trọng thượng.
Không phải Hoàng Thượng anh hùng cứu mỹ nhân. Mà là Tiên Hoàng hậu nhặt được Hoàng Thượng đang hấp hối.
Hoàng Thượng dường như cảm thấy, chân tướng sự việc sẽ làm tổn hại tôn nghiêm của hắn, vì vậy đoàn hát kịch này chỉ đang diễn một câu chuyện giả được truyền bá.
Vô sỉ. Mộ Cẩm xem thường.
Mê Truyện Dịch
Nam tử trên đài kia hoa ngôn xảo ngữ, trêu chọc tiểu cô nương cười tươi khúc khích.
Quá vô sỉ rồi. Mộ Cẩm khép lại cây quạt.
Cũng trong một cái chớp mắt, hắn dường như hiểu ra điều gì đó. Lần nữa mở quạt ra, lắng nghe lời thoại của nam tử.
Lúc chào cảm ơn, Chân Nguyên Nguyên hướng mắt liếc nhìn Mộ Cẩm.
Nhị Thập vụng trộm liếc nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nhìn lại Chân Nguyên Nguyên, cười cười.
Chủ đoàn kịch tới hỏi: "Cô nương nghe thấy thế nào?"
Nhị Thập gật đầu. Thật ra tâm trí nàng đã bay đi đâu rồi rồi.
Chủ đoàn kịch thở dài, "Cảm tạ nhị vị đã cổ vũ."
Mộ Cẩm đưa tới một thỏi vàng, "Không biết có thể tâm sự riêng với Chân cô nương hay không?"
Chủ đoàn kịch hai mắt nhìn chằm chằm, hai tay run rẩy, "Cái này... Cái này..." Lòng bàn tay hắn đổ mồ hồi, chà xát xuống hai bên đùi, nói: "Nguyên Nguyên ở lại một chút."
Chân Nguyên Nguyên chần chừ đáp lại.
- ---
Đây là lần đầu tiên, Nhị Thập bị xua đuổi.
Ngày trước, đây đều vị trí của Thốn Bôn.
Nhị Thập dưới chân chuẩn bị chuồn nhanh.
"Đứng lại." Mộ Cẩm chậm rãi mở miệng. Thấy cái bộ dạng muốn trốn đông trốn tây này của nàng, hắn lại nổi lên cơn giận không tên. Hắn đường đường là Nhị công tử, không phải nói quá, tuấn tú vô song hơn cả Thái Tử, thế mà cho nàng nhìn vài lần, rõ ràng đều không vui.
Hắn quát lớn: "Lại đây châm trà."
Bước chân Nhị Thập trở nên nặng nề, đi tới bên cạnh hắn. Cái loại cuống trà bình thường này, Nhị công tử nhất định không thích uống.
Mộ Cẩm một trái một phải, ngồi giữa Nhị Thập với Chân Nguyên Nguyên. Hắn cười nhìn Chân Nguyên Nguyên, "Chân cô nương, cô có thể nói một chút về huyện Vũ Trường không?"
Chân Nguyên Nguyên nghi hoặc: "À? Mộ công tử muốn biết về quê ta sao?"
"Ừm." Mộ Cẩm chưa từng đi Tây Phụ Quan. Hắn đã từng phác thảo ra non sông núi biếc nơi đó, lại lo lắng chính là Tây Phụ Quan thực sự không đẹp như trong tưởng tượng.
"Cái này..." Chân Nguyên Nguyên nhìn về phía Nhị Thập, "Cô nương, cô ở chỗ nào Tây Phụ Quan?"
Nhị Thập ra dấu tay một cái năm, một cái ba.
Chân Nguyên Nguyên kinh ngạc: "Huyện Ngũ Tam?"
Nhị Thập gật đầu.
Chân Nguyên Nguyên càng kinh ngạc chính là, "Giọng nói cô nương..."
Mộ Cẩm nói: "Giọng nói bị mèo tha đi rồi."
Nhị Thập mặc kệ hắn nói.
Chân Nguyên Nguyên nói: "Huyện Vũ Trường, thì cũng toàn đất. Khắp nơi đều là bùn đất. Những ngôi nhà thì cũ và cách xa nhau... Ở phía nam thì có một thác nước đổ xuống..."