Đáy mắt Mộ Cẩm ẩn dấu chút u tối.
Nhìn Nhị công tử nhìn chằm chằm Chân Nguyên Nguyên giống như nhìn chằm chằm con mồi, Nhị Thập nâng má lên.
Nhị công tử đối với mẫu thân thực sự rất cố chấp. Lúc say rượu, không ngừng ở bên tai nàng nói "Mẫu thân của ta", nàng cũng có chút đồng tình. Nhưng chính hắn đã bổ nát sự đồng tình của nàng.
Nhị Thập thất thần, không nghe vài câu Chân Nguyên Nguyên nói.
Đợi đến khi hoàn hồn, Chân Nguyên Nguyên đã định rời đi. Nàng ta giương đôi mắt e lệ nhìn Mộ cẩm.
Hắn cười đáp lại.
Kỳ lạ, dáng vẻ tươi cười của Nhị công tử, Nhị Thập thấy rất nhiều, nhưng sao cảm thấy lúc này hắn không giống lắm?
Hắn ở trước mặt người khác, phần lớn là khí định thần nhàn.
Duy chỉ có đối với nàng, rất cổ quái. Nàng dường như đã quên, trước đây Nhị công tử chưa bao giờ thở hồng hộc. Dù có tức giận, hắn cũng chỉ có ý cười nhẹ.
Nhị Thập ngày càng phát hiện, chính mình bị lây cái bệnh cổ quái này. Tam tiểu thư từng khen nàng khéo tay, vân đạm phong khinh. Các nha hoàn nói gặp nàng là người hay cười, mặt mũi hiền lành.
(*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi)
Hiện tại, cả ngày không phải bị Nhị công tử dọa thì cũng gặp hắn tức giận. Tính tình nàng trở nên xấu đi.
Nhị Thập tự cảnh báo chính mình.
- ---
"Thốn Bôn."
"Nhị công tử."
Hiếm khi, Mộ Cẩm lại ở trong phòng Thốn Bôn. Hắn cầm một vài thoại bản, tự nhiên ngồi xuống.
Nhị công tử gần đây đam mê thoại bản, chọn toàn những loại tranh nhiều chữ ít. Cho ai xem, không cần nói cũng đoán được.
Hiện tại mấy thoại bản này phần lớn toàn chữ viết, có thể thấy là không phù hợp với Nhị Thập.
Yên tĩnh hồi lâu, Mộ Cẩm giương mắt, nhìn thấy trường kiếm của Thốn Bôn, nhớ tới một màn kia ở vườn trúc.
Mộ Cẩm mở miệng nói: "Ta ngày ấy nói, sách lược vẹn toàn để một nữ nhân trung thành và tận tâm đi theo một nam nhân, chính là tình yêu."
Mê Truyện Dịch
Thốn Bôn đương nhiên biết rõ.
Mộ Cẩm nói: "Nàng yêu mến ta, mới có thể một lòng một dạ."
Lúc này Thốn Bôn mới nhận ra đây đều là những thoại bản phong nguyệt.
Mà hình như không phải.
Mộ Cẩm lần trước chọn thoại bản phong nguyệt, nam nữ không nói lời nào, chỉ có tư thế là thay đổi. Hôm nay xem kịch hắn mới biết, hóa ra, nam nữ có thể làm không chỉ là chuyện trên giường.
Hoàng Thượng nói một đống chuyện quỷ quái, đem tiểu cô nương lừa gạt về cung. Tuy vô sỉ là vậy, thế nhưng lại có hiệu quả.
Mộ Cẩm buông thoại bản phong nguyệt, hỏi: "Thốn Bôn, ngươi nói ta lớn lên thế nào?"
"Nhị công tử tuấn tú nhã nhặn, diện mạo hơn người." Thốn Bôn mặt không đổi sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Người xưa cao minh, đem các cách tán tỉnh chuyện phong nguyệt nam nữ ghi vào trong sách." Mộ Cẩm "Roạt xoẹt xoẹt" mở quạt ngọc, nói: "Ta không ngờ tới chính là, Mộ nhị công tử ta lại có một ngày cần phải dùng mỹ nam kế."
- ---
Nhị Thập trong phòng cố gắng điều chỉnh chính mình.
Thử nghĩ, nếu Nhị công tử là nam nhân khác, dáng vẻ của nàng sẽ chỉ là bình thản, lạnh nhạt.
Nàng đối với phó quản gia Trần, với thầy dạy may vá, với Thốn Bôn, đều như thế.
So với những nam nhân này, địa vị của Nhị công tử rất cao, nàng càng gọi dạ bảo vâng dùng lễ nghi mà đối đãi, mà không dám oán thầm trong lòng. Tuyệt đối không thể để cho Nhị công tử trở thành sự tồn tại đặc biệt trong cuộc sống của nàng.
Nhị công tử chỉ là một chủ tử. Phó quản gia Trần cũng thế, thầy dạy may vá cũng thế, Thốn Bôn cũng thế.
Trở lại làm một Từ A Man lạnh nhạt trước kia.
Nhị Thập ngồi vào chỗ của mình, rót cho mình chén nước, chậm rãi uống từng chén một.
Ngoài cửa Mộ cẩm lật lại vài trang thoại bản.
Ghi nhớ: Chăm sóc tỉ mỉ, quan tâm chu toàn. Nghĩ đến như vậy, ngày hôm qua ở khách điếm đem nàng giày vò quá mức mất rồi.
Hắn ném thoại bản vào bụi cỏ, gõ cửa.
Nhị Thập chưa mở cửa, đợi trong chốc lát.
Ngoài cửa còn đang gõ.
Nhị công tử sẽ không kiên nhẫn như vậy, nhất định không phải hắn. Chắc là Dương Đào hoặc Thốn Bôn.
Nhị Thập cười khúc khích.
Cửa vừa mở, gặp được Mộ Cẩm đang mỉm cười.
Mộ Cẩm: "..." Làm sao lại cười tươi như hoa nở thế này.
Nhị Thập: "..." Nhị công tử có phải bị trúng tà rồi không.
Cả hai đều cúi đầu, lúc ngẩng lên, Mộ Cẩm ý cười nhàn nhạt.
Nhị Thập che dấu vẻ mặt tươi cười.
"Gặp chuyện gì vui hả?" Mộ Cẩm rót cho Nhị Thập một chén nước, "Vừa nãy cười vui vẻ như vậy."
Nhị Thập ngồi xuống theo, bình tâm định khí.
Mộ Cẩm ôn tồn hỏi: "Buổi tối đi ra ngoài chơi không?"
Có một sợi tóc rơi xuống bên cạnh má Nhị Thập.
Trước kia hắn nhìn thấy cũng không thèm động tới. Hiện tại không giống với lúc trước, vén sợi tóc kia của nàng ra sau tai.
Ngón tay lạnh buốt chạm qua vành tai Nhị Thập. Nàng có chút né tránh.
Hắn thu tay về, ôn tồn nói: "Ban đêm ở Hướng Dương Thành rất náo nhiệt, ở đây rất nhiều người từ nơi khác tới. Các đoàn hát kịch dường như đều từ chỗ khác đến đây. Cũng có quan lại, thương nhân ngồi thuyền đến để nghe kịch. Nơi này ban ngày thì các đoàn hát kịch nhỏ biểu diễn, buổi tối thì đến lượt những người qua đường tụ tập. Có thể chơi múa rối, kịch đèn chiếu, nếu thấy hứng thú, thì ngươi lên đài hát tuồng cũng được."