Số Phận Nhị Thập

Chương 123: Số Phận Nhị Thập



Nữ tử thất trinh một phần vì bất đắc dĩ. Nhị Thập cũng vậy.

Thập Ngũ cũng thế. Sinh ra ở thanh lâu, ngủ ở thanh lâu, ngoại trừ bán mình ra thì không còn cách nào khác.

Gánh xiếc có một gã người Bách Tùy đang nói chuyện, giọng địa phương khá nặng, nói tiếng Đại Tễ khá cứng ngắc, hắn nói: "Nữ tử thất trinh mà chưa gả, thì lỗi sai không phải ở nữ tử. Là do nam nhân không chịu trách nhiệm."

Đám người yên tĩnh trong thoáng chốc, không ít tiếng nam nhân "hừ" lên từ bốn phía.

Chủ gánh xiếc trừng mắt liếc nhìn vị Bách Tùy kia, hướng đám người chắp tay thi lễ: "Thật có lỗi, thật có lỗi, vị này không biết giữ mồm giữ miệng, kính mong các vị thứ lỗi."

Tuy là mở miệng xin lỗi, nhưng người vây xem tản đi không ít.

Chủ gánh xiếc lại trừng mắt liếc qua, nói: "Buổi trưa hôm nay đừng ăn cơm nữa, ngươi nói chuyện cũng đủ no bụng rồi đấy."

Nam tử Bách Tùy này biểu diễn chính là ăn hỏa phun lửa, nhổ ra ngọn lửa dài đến ba thước. Đang hướng đến chỗ Nhị Thập.

Nhị Thập không biết đó là lửa thật hay lửa giả, thế lửa hung mãnh, nàng vội vàng lùi lại.

Dương Đào lập tức tiến lên một bước, chắn cho Nhị Thập. Ánh mắt nàng sắc bén, trừng mắt với nam tử Bách Tùy.

Nam tử Bách Tùy kinh hoảng, hai tay quét lên không trung, phủi lửa đi. Hắn hỏi: "Cô nương không sao chứ?"

Dương Đào quay đầu nhìn Nhị Thập.

Nhị Thập lắc đầu.

Nam tử Bách Tùy cúi người chào thật sâu, "Thực xin lỗi."

Chủ gánh xiếc gõ đầu nam tử Bách Tùy, trách cứ nói: "Đi đến trước như vậy làm gì? Hù dọa người khác rồi kìa."

Nam tử Bách Tùy gãi đầu, cười áy náy, con mắt đảo một vòng qua Nhị Thập với Dương Đào, rồi dừng trên mặt Dương Đào.

Chủ gánh xiếc liên tục xin lỗi. "Cô nương thật có lỗi, không có bị thương chứ?"

"Phun lửa thì phải nhìn cho cẩn thận chứ." Dương Đào nổi giận nói.

Nam tử Bách Tùy tiến lên, lại cúi đầu: "Cô nương, thực xin lỗi."

Dương Đào nhỏ giọng nói: "Nhị Thập cô nương, loại xiếc này quá nguy hiểm. Cô nương muốn nhìn thì lùi ra xa một chút."

Nhị Thập lùi hai bước.

Nam tử Bách Tùy dường như muốn tiến lên, lại bị chủ gánh xiếc tóm trở về.

Gặp mặt một lần. Nhị Thập nhớ được mang máng. Mang máng cũng không sao, nàng cũng sẽ không gặp lại hắn nữa.

Buổi tối quay lại, Nhị Thập ở Thặng Giang lại gặp được nam tử Bách Tùy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn bị kinh diễm bởi khuôn mặt xinh đẹp của Dương Đào, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên đầy sự vui vẻ.

Nhị Thập đang suy nghĩ, hắn định làm gì.

Hắn bỗng nhiên tiến lên cầu ái.

Mê Truyện Dịch

Nhị Thập biết rõ người dân Bách Tùy anh dũng, lại chưa thấy qua sự mạnh dạn như vậy, hắn trước mặt mọi người hát lên khúc ca d.a.o cầu ái. Nàng giật mình tại chỗ.

Dương Đào nhíu mày, kéo tay Nhị Thập, "Nhị Thập cô nương, đi thôi."

Mộ Cẩm nói để cho Nhị Thập tùy ý du ngoạn, hắn lo lắng, theo sát lúc gần lúc xa. Lúc này hắn nhìn thấy một nam tử cao lớn chặn đường Nhị Thập. Nam tử mở ra hai tay, trong miệng đang nói gì đó.

Bờ sông ồn ào, nghe không rõ. Ngày càng nhiều người qua đường vây xem nam tử kia.

Mộ Cẩm bước nhanh tới, đi đến gần, nghe được khúc ca d.a.o của nam tử Bách Tùy,

Bài ca d.a.o này vốn là dùng tiếng Bách Tùy, nam tử đến Đại Tễ, tự mình dịch sang tiếng Đại Tễ.

Mộ Cẩm nghe được một câu kia: "Ta mở rộng lồng ngực, hàng đêm chờ nàng bò lên."

Nhị công tử ôn nhu, suýt nữa sụp đổ sắc mặt. Trong lòng lặp đi lặp lại ba lần "ôn nhu", mới treo được lên nụ cười nhạt. "Dương Đào, chuyện gì?"

"Nhị công tử, tiểu nữ cũng không biết..." Dương Đào nói xong, cúi đầu.

Nhị Thập khoa tay múa chân: "Nhị công tử, người nghe hắn đi."

Có lỗ tai thì ai mà chẳng nghe được hắn hát, hát khó nghe, giống như bọn lưu manh. Hắn kéo tay Nhị Thập, "Đi, chúng ta ra bờ sông một chút."

Lúc Nhị Thập cùng Mộ Cẩm ở một chỗ, Dương Đào không dám đi theo. Dương Đào đứng nguyên tại chỗ, vừa vặn lúc nam tử Bách Tùy đã hát xong.

Hắn cười với nàng.

Nàng mặt lạnh. Nhìn thấy Thốn Bôn cũng bị chủ tử bỏ lại ở phía trước, nàng đi tới.

- ---

Mộ Cẩm cùng Nhị Thập đi bên cạnh bờ, nói: "Trước kia chưa bao giờ đem cây liễu ra so sánh với nữ nhân, hiện tại ôm lấy eo ngươi như vậy, nhìn về cây liễu phía xa bên bờ, vừa nhỏ bé lại mềm mại."

Nhị Thập cực kỳ cứng ngắc, không nhỏ nhắn cũng chẳng mềm mại. Nàng ra dấu tay: "Nhị công tử, người hai ngày nay tâm tình rất tốt sao?"

Tốt cái gì mà tốt, đương nhiên không tốt. Phải nói những lời ghê răng này, có điều đều là những gì nữ nhân thích nghe. Về điểm này thì vẫn là chuyện giường chiếu đơn giản hơn, không phải nói nhiều, lại vô cùng thoải mái.

Thoại bản đã nói, nữ nhân thích nhu tình mật ý. Càng hư tình giả ý, càng tin tưởng không chút nghi ngờ.

Mộ Cẩm đảo mắt nhìn Nhị Thập, nói: "Đúng vậy, có một vấn đề làm phiền ta từ lâu. Ta muốn g.i.ế.c ngươi, không g.i.ế.c thì hậu hoạn vô cùng. Nghĩ mãi về nguyên nhân không g.i.ế.c ngươi. Ta từng suy đi tính lại. Ta thích mỹ nhân khuynh thành, ngươi lại không phải. Ta chán ghét nữ tử thông minh, ngươi lại là loại như vậy. Mãi đến khi ta nhìn thấy vở kịch của Hoàng Thượng cùng tiên Hoàng hậu, mới hiểu được, thế gian này có một truyền thuyết đã kéo dài ngàn năm. Nó không có nguyên nhân, cũng không có hình dạng, ta thậm chí không cảm thấy nó nảy sinh. Cũng không biết là ai đổ vào, có một ngày, nó trưởng thành như đại thụ che trời. Ta muốn nhổ tận gốc, nhưng rễ của nó lại cắm chặt trong đáy lòng yếu ớt. Ta phải đem lòng mình móc ra mới có thể chặt đứt nó. Ta nên chặt hay không chặt đây?"