Số Phận Nhị Thập

Chương 122: Số Phận Nhị Thập



Nhị Thập nhìn về phía hắn. Nhị công tử xưa nay giọng điệu thường kiêu căng, giờ lại trở nên bình thản, chậm rãi, tựa như dùng một tảng đá to lớn của vách núi này mà nhét vào vách núi khác.

Mộ Cẩm nói tiếp: "Nơi này có rất nhiều thứ mới mẻ, thú vị, ngươi bình thường chỉ ngây ngốc trong phủ, ít khi ra ngoài. Lần này cơ hội hiếm có, ta mang ngươi đi dạo chơi. Về sau chúng ta lại đi Giang Nam, Bắc Cảnh, hoặc đi một chuyến đến Tây Phụ Quan. Mở rộng thêm kiến thức, ngươi ngày càng hoạt bát hơn."

Nàng cầm chén nước lên.

"Ngươi biết rất nhiều chuyện của ta, đây chính là trời cao an bài. Đông Ninh nói rất đúng, trời cao có đức hiếu sinh. Chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta nhất định sẽ giữ lại tính mạng cho ngươi." Mộ Cẩm nhìn nàng cười: "Đôi mắt này của ngươi, giống một bé thỏ con sợ hãi. Ta sao nỡ nhẫn tâm."

Nàng lại uống một ngụm nước. Nam nhân năm lần bảy lượt ném nàng đến Quỷ Môn Quan, trâng tráo nói ra bốn chữ "sao nỡ nhẫn tâm", sao nỡ nhân tâm cơ đấy?

"Thế nào? Buổi tối cùng đi hội đêm nhé?" Mộ Cẩm ôn nhu trưng cầu ý kiến nàng.

Nhị Thập hồi lâu không có trả lời.

Lúc hai người cùng đi nghe kịch, Nhị công tử vẫn là bộ dạng tùy tiện, ngông cuồng. Nghe kịch xong, hàn huyên một hồi với Chân Nguyên Nguyên, trở về thì lại biến thành công tử dịu dàng.

Mộ Cẩm véo nhẹ mặt nàng, "Nói chuyện, nói vài lời cho ta xem nào."

Nhị Thập cố lấy hết dũng khí, khoa tay múa chân: "Nhị công tử, đêm nay ta muốn đi nghỉ sớm." Nàng quan sát sắc mặt của hắn. Trước kia nghe thấy như vậy, khẳng định lại trời xanh chuyển âm u.

Hắn mỉm cười, nói: "Là ta sơ suất, đêm nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

Nàng cảm kích mà rót cho hắn một chén nước, khoa tay múa chân: "Đa tạ Nhị công tử."

Mộ Cẩm lại nói một đống chuyện.

Nhị Thập nghe tai trái ra tai phải. Chỉ thỉnh thoảng liếc hắn một cái.

Nhớ tới Tam tiểu thư đã từng nói "Tùy tâm sinh tướng".

Thứ bức người nhất của Nhị công tử, vẫn luôn là lòng dạ của hắn. Trời sinh tính cuồng ngạo, đuôi mày như lưỡi kiếm. Hiện tại miễn cưỡng đem lưỡi kiếm mạnh mẽ rũ xuống như cây phất trần. Ngược lại không bằng được ngày thường, mà lại tuấn tú một cách gian trá, tuấn tú một cách hung ác.

Hôm nay Nhị Thập nghĩ mãi mà không có cách nào tập trung được. Nghe Nhị công tử nói những lời gió nhẹ mây bay, nàng bắt đầu thất thần.

Thật vất vả, Nhị công tử rốt cuộc cũng đã ôn nhu đủ, liền rời đi.

Mê Truyện Dịch

Nhị Thập bỗng nhiên bừng tỉnh. Ban nãy, Mộ Cẩm véo nhẹ mặt nàng, nàng không thấy đau. Nàng hoài nghi đang ở trong mơ, hung hăng véo chính mình.

Đau khủng khiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không phải mơ. Nhị công tử thật sự trúng tà rồi.

Tiện nghi của Nhị công tử, ngu gì mà không chiếm lấy. Có thể dễ dàng qua được một đêm thanh tĩnh, Nhị Thập mừng rỡ không ngớt.

Nàng không biết rằng, Mộ Cẩm vừa đi ra ngoài, sắc mặt liền sầm lại. Hắn đã nói những lời cần nói, nàng một câu cũng không nghe vào.

Tình tình ái ái thật là đáng ghét.

- ---

Ngày thứ hai, Mộ Cẩm vô cùng ôn nhu, hỏi Nhị Thập muốn tiếp tục đến chỗ nào dạo chơi không.

Nhị Thập khoa tay múa chân: "Muốn đi với Dương Đào, đi xem những đồ vật của nữ nhi."

"Ừm." Mộ Cẩm vẫn đang cười. Tính tình nữ nhân này được một tấc lại muốn tiến một thước, đến cùng vẫn không đổi. "Dương Đào. Cùng nàng đi dạo chơi. Nàng muốn đi đâu thì đi đó. Nàng muốn mua cái gì thì mua cái đó. Nàng muốn mua cả con phố thì ta cũng đáp ứng."

Nhị Thập nhìn hắn tươi cười ấm áp. Thầm nghĩ cái sự bất thường này, đã gặp đến ngày thứ hai rồi.

Đêm qua không thấy Nhị công tử, ngày hôm nay cũng không phải thấy Nhị công tử nữa. Nàng cảm thấy bị may mắn đập trúng đầu.

Nhị Thập cùng Dương Đào đi chợ phiên, muốn lựa chọn một chút đồ chơi cho các cô nương ở Yểm Nhật Lâu.

Bên đường có một gánh xiếc đang biểu diễn rất náo nhiệt.

Các gánh xiếc ở Đại Tễ quốc, bình thường đa số đều có vóc dáng nhỏ, người nhẹ nhàng linh hoạt. Cái gánh xiếc này lại có vài người Bách Tùy. Nam tử Bách Tùy ngũ quan sâu, lông mày cao, so với nam tử bình thường của Đại Tễ thì cao hơn. Thu hút mọi người vây xem.

Chủ gánh xiếc nói: "Mấy vị nam tử Bách Tùy này đến Đại Tễ quốc, một phần là để biểu diễn tạp nghệ Bách Tùy. Thứ hai là tới tìm dâu Đại Tễ."

Đám người vây xem cười vang.

Nhớ tới vị hôn phu của Tiểu Cửu cũng là người Bách Tùy, Nhị Thập cười theo.

Có người nói: "Tuy Đại Tễ nhiều nữ nhân, nhưng chúng ta không hạn hán thì cũng ngập lụt. Gia đình giàu có ai mà chẳng tam thê tứ thiếp. Chúng ta thì cũng vậy, cùng một dạng lưu manh cả thôi."

Một giọng nam nhân ồm ồm nói: "Các người có thể lấy những nữ tử thất trinh, dù sao người Bách Tùy các ngươi cũng cởi mở mà."

Nhị Thập liếc nhìn nam tử giọng nói ồm ồm. Dáng người to béo bụng phệ.