Sự do dự của nàng, Mộ Cẩm sao không nhìn ra. Đáy mắt hắn lạnh lẽo thiêu đốt cơn giận không tan, chỉ còn lại sông băng vô tận. Hắn vung một tay lên, cửa phòng "rầm" một cái đóng lại.
Nhị Thập càng thêm hoảng sợ, khổ sở nhìn hắn mà cầu xin, làm tư thế tay: "Nhị công tử, ta thật sự không phản bội người."
Mộ Cẩm cười "Xùy" một tiếng, "Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?"
Nhị Thập ủy khuất. Đêm qua, Nhị công tử còn thỉnh thoảng xoa bụng nàng. Nàng tuy nửa tỉnh nửa mê, nhưng đều chìm trong hơi nóng ấm áp. Vốn nghĩ rằng, Nhị công tử có thể khiến nàng yên tâm.
Ai ngờ, nàng vừa mới bị ức h.i.ế.p ở chỗ Thái Tử, trở về lại phải chịu đựng cơn giận của Nhị công tử.
Tình cảnh nàng đến ngày hôm nay, toàn bộ đều vì những quý nhân không biết giữ miệng. Một nha hoàn nhỏ bé như nàng, cũng biết cẩn trọng trong lời nói, hành động, phải giữ kín như bưng.
Những quý nhân này không quản nổi chuyện của mình, nguyên một đám còn tới đe dọa nàng, uy h.i.ế.p nàng. Những lời kia cũng không phải do nàng muốn nghe, nàng trước kia chỉ làm một tiểu nha hoàn, cuộc sống dù vất vả nhưng còn được sống đúng nghĩa. Ai muốn cam tâm tình nguyện suốt ngày phải hầu hạ gã nam nhân âm tình bất định này.
Nhưng dù bị ủy khuất, bị khinh bỉ thì chính mình phải kìm nén.
Nhị Thập khẽ cắn môi, làm dấu tay nói: "Nhị công từ, đối phương cũng uy h.i.ế.p ta giống người. Ta mạng nhỏ chỉ có một cái đầu, không phải c.h.ế.t trên tay người thì chính là c.h.ế.t trên tay bọn họ." Nàng càng nói, sự ức chế càng khó kìm nén: "Ta nếu không nói cho người, sống không đến ngày mai. Ta nếu nói cho người, bị đối phương biết được, cũng không sống nổi đến ngày mai." Nàng sao có thể xui xẻo như vậy.
Nhị Thập ít khi có khuôn mặt như thế, giống như ai oán vô tận, vô cùng bất đắc dĩ. Không giống với kinh hoàng hay khiếp đảm, đáng thương, hiện tại giống như kể khổ.
Hắn hỏi: "Hắn uy h.i.ế.p ngươi?"
Nhị Thập gật đầu, ra dấu tay: "Chính là giống với người bây giờ."
Mê Truyện Dịch
Mộ Cẩm cười lạnh: "À, đây là đối với ta bất mãn."
Nàng lắc đầu, toàn bộ dũng khí ban nãy đã thu lại. Cúi đầu tội nghiệp.
Hắn nhìn thấy chóp mũi xinh xắn của nàng, chiếc lông mày nhỏ hòa nhã. "Hắn uy h.i.ế.p ngươi cái gì?"
Nàng khoa tay múa chân: "Giống với người, muốn g.i.ế.c ta, còn muốn g.i.ế.c cả nhà ta."
"Nói nửa câu sau là được rồi, bỏ nửa câu đầu đi." Giọng điệu Mộ Cẩm nhàn nhạt.
Nhị Thập nghĩ thầm, chẳng phải giống y Nhị công tử sao? Thủ đoạn uy hiếp, giọng điệu, không khác gì cả.
Mộ Cẩm ngồi xuống, ngón giữa vuốt vuốt trường phiến.
Nàng đưa mắt liếc trộm hắn. Nhị công tử tựa như chưa từng tức giận. Nàng bước đến phía trước, muốn bày tỏ lòng trung thành.
Hắn không kiên nhẫn một câu: "Đừng chạm vào ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhị Thập nhanh chóng lui về phía sau vài bước.
Hắn càng thêm không kiên nhẫn. Hắn nói đừng chạm, không có bảo nàng rời đi. Nàng cách xa như vậy làm gì, thật sự lại thấy giận mà. "Tới đây."
Nhị Thập lại tiến lên phía trước.
Mộ Cẩm chất vấn: "Ngươi là người của ai?"
Nàng làm tư thế tay: "Của Nhị công tử."
"Vậy ngươi ở bên ngoài bị uy hiếp, phải làm gì?"
Nàng có thể làm gì? Bọn họ không phải thấy nàng không có gia cảnh, không có gia thế, chỉ là một nô tỳ nhỏ bé không quyền không thế nên mới ức h.i.ế.p nàng.
Mộ Cẩm thở dài một hơi, kìm nén gắt gỏng. "Ngươi nói ngươi đi, suốt ngày vắt óc nghĩ cách đối phó ta. Chạy ra bên ngoài, lại ngốc như cái gì không biết."
Nhị Thập rụt rè, e sợ nhìn hắn.
"Hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi là người của ai?"
Nàng lại làm tư thế tay: "Của Nhị công tử."
"Vậy ngươi ở bên ngoài bị người khác ức hiếp, có phải nên tìm ta cáo trạng hay không?"
Dường như cũng có lý, Nhị Thập gật nhẹ đầu.
"Hắn ức h.i.ế.p ngươi thế nào?" Mộ Cẩm nói: "Đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho ta biết."
Nàng liếc hắn một cái.
"Không nói, ta lập tức đem tim ngươi móc ra." Chiếc quạt của Mộ Cẩm chọc chọc chỗ n.g.ự.c nàng. Thứ hắn không chiếm được, thà rằng phá hủy cũng không cho người khác đoạt lấy.
Vũ khí sắc bén lạnh buốt như thấm vào y phục. Nhị Thập nuốt nước bọt. Nói thật, có Nhị công tử ở đây, có nhiều cơ hội tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng cũng không dám nói mình hiểu tính tình của Nhị công tử, đến cuối cùng nàng vẫn chưa có được kim bài miễn tử.
"Nói hay không?" Cây quạt của Mộ Cẩm chọc vào càng thêm sức, đây là sự uy h.i.ế.p rõ ràng.
Ngực nhỏ cực kỳ đau đớn, nàng vội vàng gật đầu, khoa tay múa chân nói: "Nhị công tử, ta nói cho người."
Mộ Cẩm không thu tay lại, vẫn chọc chỗ n.g.ự.c nàng như cũ, nói: "Rất sợ chết."
Cái này không phải do hắn nắm được nhược điểm của nàng sao? Nàng nếu không sợ chết, nàng cũng chẳng phải hầu hạ hắn, sớm đoạn tuyệt lên trời rồi. Nàng nói chi tiết: "Công tử của Lý cô nương có một thân phận rất lớn, hắn uy h.i.ế.p ta vạn lần không được để lộ bí mật, nếu không sẽ g.i.ế.c ta."