Số Phận Nhị Thập

Chương 140: Số Phận Nhị Thập



"Cái thân phận rất lớn gì?"

"Hắn là... là..."

Mộ Cẩm lại dùng lực vào cây quạt, "Là gì?"

Thái Tử với Tứ hoàng tử là huynh đệ, dường như có khoảng cách. Nhị Thập không muốn liên quan đến những tranh đấu quyết liệt bên trong. Đắc tội Nhị công tử, quanh đi quẩn lại vẫn sống cuộc sống của dân thường, nếu như cuốn vào phân tranh của hoàng thất, từng khắc một đều liên quan đến việc đầu rơi m.á.u chảy.

Có điều.

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, Thái Tử xuất hiện như một loại dự cảm kỳ lạ. Ngộ nhỡ vì Nhị công tử đến đây... Nếu nàng không nói, Nhị công tử sẽ rơi vào thế bị động.

Vì vậy, nàng lập tức bán đứng Tiêu Triển. "Hắn là Thái Tử."

Nàng đứng ở phía hắn. Nhưng đây là vì bảo vệ tính mạng hay còn điều gì khác? Mộ Cẩm không rõ nữa. Hắn nhìn nàng, hỏi: "Còn gì nữa không?"

Nhị Thập lắc đầu, làm tư thế tay: "Không có, ta không hề muốn nghe thấy. Là sơ ý nghe được. Không có cách nào khác." Nàng cầu xin hắn: "Nhị công tử, người vạn lần đừng để lộ bí mật, nếu như để Thái Tử biết được, không tới lượt người g.i.ế.c ta, ta đã c.h.ế.t trước mặt hắn rồi."

Nữ nhân này rõ ràng hôm nay đã học được cách chống đối rồi. Mộ Cẩm nhướng mày: "Lý Thạch dường như có ý đồ bất chính, chính ngươi lại vui cười hớn hở, còn nhận ngọc bội rồi cùng nghe kịch. Ngươi rơi vào cảnh ngộ này, không phải đáng đời sao?"

"Thế nhưng, nếu ta gặp Lý cô nương lại bỏ chạy, chẳng phải sẽ càng làm người ta nghi ngờ sao. Nhị công tử muốn che dấu thân phận, thế phải như mọi khi, giả trang không ai biết. Ta đương nhiên cũng không biết rõ lai lịch của Lý công nương và mưu đồ của nàng ấy. Nàng ấy đến thì ta phải gặp mặt không trốn tránh gì cả. Nếu không, nàng ấy nhất định sẽ cho rằng ta biết cái gì đó." Nhị Thập khoa tay múa chân nói: "Nhị công tử biết rõ Lý cô nương có mục đích riêng, vì sao không cản ta ra ngoài? Người chẳng phải cũng hi vọng, ta có thể thoải mái gặp nàng ấy rồi giải tỏa nghi ngờ của nàng sao."

"Ngươi có đôi lúc rất ngốc. Có đôi khi lại không ngốc lắm." Mộ Cẩm thu lại quạt, "Không, ngươi vẫn là ngốc, quá ngốc."

Nhị Thập buồn bực không phát ra tiếng.

"Ngốc c.h.ế.t mất thôi." Mộ Cẩm nâng mặt nàng lên, "Ở bên ngoài bị người khác ức hiếp, cũng không biết đến tìm ta cáo trạng." Rõ ràng lại nghe lời Tiêu Triển như vậy, ngay cả chủ tử của mình cũng muốn giấu diếm.

Mộ Cẩm liếc nhìn xuống hông nàng. Lần này đi xa, nàng không có đem theo thẻ bài. Hắn hỏi: "Eo bài của ngươi số bao nhiêu?"

Nhị Thập dựng tay lên: Nhị Thập.

"Đừng Nhị Thập nữa. Ta cho ngươi một cái mới, Ngốc Ngốc." Ba ngón tay Mộ Cẩm vân vê gò má gầy gò của nàng. "Nữ nhân của ta chỉ dùng số để sắp xếp. Cái "Ngốc Ngốc" này là độc nhất vô nhị. Nói dễ nghe, chính là duy nhất. Hiểu không? Ngốc Ngốc."

(*Tên gốc hán việt là "Bổn Bổn", mình dịch thành "Ngốc Ngốc" cho thân thương =)))

Nàng nịnh nọt mà nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.

Hắn niết niết thì tâm trạng lại tốt hơn, "Về sau bị người khác ức hiếp, biết phải làm sao chưa?"

Nhị Thập gật đầu. Có điều, lại khoa tay múa chân nói: "Thái Tử có quyền thế, ta sợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Sợ cái gì mà sợ. Có quyền thế thì rất giỏi sao? Ngôi vị Thái Tử đó ta không cần mới đến lượt hắn." Mộ Cẩm ngừng một chút, "Ngươi nói ngươi có phải rất ngốc nghếch hay không?"

Nhị Thập chăm chú nhìn hắn. Nàng lại từ Quỷ Môn Quan trở về rồi, Nhị công tử dường như không tức giận nữa.

"Ta phát hiện, ngươi chọc ta tức giận, ta liền bắt nạt ngươi. Bắt nạt xong cơn tức cũng tiêu hơn phân nửa." Hắn nhìn ngắm khuôn mặt nàng. Sao làm mặt méo lại thấy mặt nàng trở nên dễ nhìn hơn. "Ngươi có phải cũng nhận ra đúng không?"

Nhị Thập lắc đầu, nàng không biết.

Mộ Cẩm lại niết khuôn mặt nàng. "Ngươi không biết sao?"

Nàng không dám lắc đầu nữa.

Mê Truyện Dịch

"Hỏi lại ngươi có biết hay không?"

Nàng đành phải gật đầu.

"Ngươi rốt cuộc cũng biết rồi hả?"

Nàng nặng nề gật đầu.

"Cho nên, ngươi muốn để ta bắt nạt ngươi nên mới cả ngày chọc ta tức giận đúng không?" Tay kia của Mộ Cẩm cũng nhếch má còn lại của nàng, "Đúng không?"

Hai má Nhị Thập phồng lên như bánh bao, tiếp tục gật đầu.

Mộ Cẩm nói: "Suốt ngày bị ngươi làm cho tức giận. Tại ngươi mà ta tốn không biết bao năm tuổi thọ."

Vậy có phải nên thả nàng về nhà rồi không? Nàng nghĩ vậy trong lòng, không dám hỏi.

Hắn đột nhiên ôm lấy nàng, ném lên trên giường.

Nhị Thập vội vàng xua tay, quý thủy của nàng còn chưa hết.

"Ta biết rồi." Hắn đè nàng lại, nằm xuống theo, "Ngươi khiến ta tức chết, phạt ngươi ngủ cùng ta một giấc."

Nàng ngoan ngoãn nằm. Cảm tạ trời đất, đã nhặt một cái mạng từ trong tay Nhị công tử.

Mộ Cẩm xoay người đối diện nàng, nhìn ngắm ánh mắt nàng, hỏi: "Ngươi thật sự không cùng Thái Tử nói lời không nên nói?"

Nhị Thập gật đầu.

"Nếu như hắn lại dùng cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p ngươi thì sao? Ngươi có thể vì bảo vệ tính mạng mà bán đứng ta không?"