Nàng chỉ biết thêu khăn, thầm nghĩ Nhị công tử cũng không dùng khăn lụa thêu, nhưng dưới khuôn mặt đen lại của hắn nàng đành phải gật nhẹ đầu.
Mộ Cẩm lúc này mới cảm giác mình trồi lên mặt nước. Lại nghĩ, khi đó nàng còn chưa gặp được nam tử xuất sắc như hắn, gặp Thốn Bôn khó tránh khỏi tâm hồn thiếu nữ nhảy loạn --
Càng nghĩ, sắc mặt Nhị công tử càng khó coi.
- ---
Chợ vòng đến khúc ngoặt, đi đến đường bên trong là khách điếm Lý Trác Thạch đang ở.
Tiêu Triển lúc rảnh rỗi, ngồi ở bên cửa sổ đánh cờ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, truyền đến tiếng đùa giỡn huyên náo.
Tiêu Triển nói: "Hướng Dương Thành giống như con hát, lòe loẹt châm biếm." Không có bằng được kinh thành thịnh vường, trù phú bao quanh hoàng cung.
Ván cờ càng đánh càng kỳ lạ. Tiêu Triển đứng dậy, dựa vào cửa sổ quan sát đường phố. Chỉ chớp mắt, liền gặp được Nhị Thập cùng Mộ Cẩm.
Buổi sáng Tiêu Triển nghe được chuyện tình yêu của chính mình, đang muốn điều tra kỹ hai gã nam tử nói năng bậy bạ kia. Thế nhưng, hai gã nói xong một đống chuyện liền chẳng biết đi đâu.
"Trác Thạch." Tiêu Triển nhìn Mộ Cẩm chậm rãi đi tới, cảm giác bức bách trong lòng càng phát ra mãnh liệt.
Lý Trác Thạch đang nằm nghỉ, nghe thấy hắn khẽ gọi, nàng trở mình, không để ý tới.
"Trác Thạch." Một tiếng này của hắn nặng nề hơn.
Mỗi khi hắn nói như vậy, chính là uy hiếp. Nàng ngồi dậy.
Tiêu Triển nhàn nhạt liếc nàng một cái, "Ra đây nhìn xem. Nam nhân bên cạnh nữ nhân kia, phải hay là Mộ gia Nhị công tử hay không?"
Lý Trác Thạch đi theo ra phía trước cửa sổ, "Ta chưa bao giờ nhìn thấy Mộ công tử."
Tiêu Triển cười, "Ta nghĩ đây dễ là hắn rồi."
Lý Trác Thạch thoáng đem cửa sổ đẩy ra.
Mộ Cẩm cùng Nhị Thập, một trước một sau đi tới.
Mộ Cẩm sắc mặt lạnh lùng. Nhị Thập cúi đầu, nhìn không rõ cảm xúc.
Chiếu vào trong mắt Lý Trác Thạch, chính là một gã chủ tử ngông cuồng, độc ác cùng một nha hoàn bị ức hiếp.
Ánh mắt Tiêu Triển dừng trên mặt Mộ Cẩm. Tứ hoàng tử sinh ra giống Hoàng Thượng hồi nhỏ, tính tình cũng y chang, cho nên đặc biệt được sủng ái, nhưng mà Mộ Cẩm, tướng mạo lớn lên không giống với Hoàng Thượng.
Tiêu Triển trong lòng hoài nghi. Hắn đóng cửa sổ, "Hiếm khi Mộ nhị công tử ra ngoài, chúng ta đi gặp hắn."
Mộ Cẩm cùng Nhị Thập ra khỏi chợ, đứng cùng một chỗ với Thốn Bôn và Dương Đào ở bến tàu ven sông đợi thuyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu muốn xem múa rối bóng ở bờ bên kia Hướng Dương Thành, đi thuyền sẽ gần hơn.
Bốn người đang định lên thuyền ngắm cảnh đẹp bên bờ Thặng Giang, lại gặp được Tiêu Triển cùng Lý Trác Thạch.
"Nhị Thập cô nương." Lý Trác Thạch đã đổi sang một bộ váy, thoa một tầng son phấn mỏng, có thêm mấy phần thiếu nữ dịu dàng.
Con mắt Nhị Thập nhìn đến Tiêu Triển ở phía sau, có chút sợ hãi mà cúi đầu. Nàng rụt người sau lưng Mộ Cẩm, lùi một bước rồi dừng lại.
Lý Trác Thạch đảo mắt nhìn về phía Mộ Cẩm: "Chắc hẳn, vị này chính là công tử nhà Nhị Thập cô nương."
Mộ Cẩm không nói lời nào, con mắt đảo đi đảo lại trên mặt Lý Trác Thạch.
"Nhị công tử." Dương Đào giải thích: "Vị này chính là Lý cô nương đã cứu Nhị Thập cô nương."
"À, thì ra là ân nhân của tiểu thiếp ta." Mộ Cẩm nổi lên ý cười, nói: "Cô nương trượng nghĩa, ta vốn nên tự mình tới cửa nói lời cảm tạ. Nhưng mấy ngày trước thân thể ta thật sự không khỏe. Xin thứ lỗi." Miệng thì nói vậy, thế nhưng, trên mặt hắn không có nổi một chút thành ý.
Lý Trác Thạch cười nhạt: "Gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ thôi."
Lúc này, Tiêu Triển và Mộ Cẩm cùng liếc nhìn nhau.
Lý Trác Thạch lùi đến bên cạnh Tiêu Triển, nói: "Vị này chính là công tử nhà ta, Triển công tử."
Mộ Cẩm cười: "Hân hạnh, hân hạnh, tại hạ Mộ Cẩm."
"Mộ công tử, hân hạnh." Tiêu Triển nhìn cận mặt Mộ Cẩm. Có thể nói là giống Hoàng Thượng, nhưng thật ra lại không giống lắm.
Mộ Cẩm hỏi: "Triển công tử cùng Lý cô nương đến bến tàu này, phải chăng là muốn đi thuyền?"
Tiêu Triển chuyển hướng sang bến đò phía xa, nói: "Chúng ta tới muộn. Vốn định du ngoạn sang bờ bên kia, thế nhưng nhà đò nói hôm nay đã hết thuyền, ngày mai mới có. Chúng ta đành đi dạo xung quanh một chút."
Mê Truyện Dịch
"Lý cô nương là ân nhân của tiểu thiếp ta, vậy cũng có ơn đối với ta. Nếu Triển công tử không chê, chúng ta cùng nhau lên thuyền du ngoạn?" Mộ Cẩm nhiệt tình hiếu khách, nói: "Thuyền này của ta cũng khá lớn."
Lý Trác Thạch nhìn về phía Tiêu Triển.
Tiêu Triển nhìn Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm nhìn lại, vẽ lên một nụ cười tùy ý.
Tiêu Triển trả lời nhã nhặn: "Vậy đành quấy rầy Mộ công tử rồi. Thuyền phí lần này chúng ta chia đều."
"Mộ gia ta núi vàng núi bạc, không thiếu vài đồng thuyền phí." Mộ Cẩm nghênh ngang đi lên thuyền.
- ---
Tiêu Triển cùng Lý Trác Thạch là khách, hai người ngồi trong khoang thuyền.
Mộ Cẩm ban đầu dựa vào cạnh mạn thuyền, sau thấy chán lại ngồi lên.