Số Phận Nhị Thập

Chương 143: Số Phận Nhị Thập



Mộ Cẩm mua con rối kia. Hắn nói với chủ quán, đưa đến biệt viện ở ngõ hẻm phía nam.

Chủ quán vừa thấy vị công tử này ra tay hào phóng, cúi người gật đầu. Lấy thêm mấy con rối hình dáng khác nhau, "Công tử, nhìn thêm mấy cái này nữa."

Mộ Cẩm nói thẳng, "Cũng đưa đến đi."

Mê Truyện Dịch

Chủ quán mặt mày hớn hở.

Mộ Cẩm hôm qua lại nghiên cứu thoại bản phong nguyệt. Thoại bản có nói, nữ nhi gia yêu thích mấy món quà nhỏ. Như những món đồ chơi hắn chướng mắt này, nhìn chung lại là thứ nàng ưa thích.

Vì vậy, đến quán thứ hai, rồi quán thứ ba, Nhị Thập lại bị ép gật đầu, nhìn Nhị công tử lần lượt mua những con rối. Mặt đỏ, mặt đen rồi mặt trắng.

Sớm biết Nhị công tử hôm nay muốn mua như vậy, mấy ngày trước nàng đã không đi dạo, lén đem vàng Nhị công tử cho giấu kỹ, giữ lại cho mình dùng.

Đến quán thứ tư, Nhị Thập khoa tay múa chân nói, "Nhị công tử, ta có rất nhiều con rối rồi."

"Lúc nãy mới mua ba cái, sao mà rất nhiều được?"

"Mấy ngày trước, ta đi cùng Dương Đào mua rồi."

Mộ Cẩm cũng có ấn tượng. Đồ của Nhị Thập để trong một cái rương nhỏ trong phòng. Biết là đồ chơi, hắn cũng không nhìn nhiều.

Nàng cùng Dương Đào đi dạo vài ngày, mua không ít đồ, đều là hỏi xin tiền hắn. "Mua những gì rồi?"

Nhị Thập khoa tay múa chân nói: "Những đồ chơi nổi tiếng của Hướng Dương Thành. Con rối, đồ hóa trang, còn có cả mặt nạ."

"Mua nhiều như vậy, dùng hát tuồng hả? Ta về sau có phải không cần đến Hướng Dương Thành nữa, chỉ cần nhìn ngươi hát là được rồi phải không."

Nhị Thập nghe cái giọng điệu kỳ quái này của Nhị công tử, hình như lại mất hứng rồi. Nhưng Nhị công tử ôn nhu đã từng nói, nàng muốn mua cái gì liền mua cái đó, nàng muốn mua cả con phố cũng được. Dịu dàng không được mấy ngày, Nhị công tử lại khôi phục bản tính cũ. Nếu đã để cho nàng mua, hiện tại còn mang nàng ra hỏi cái này cái kia, thế là làm sao?

Mộ nhị công tử quả thực không vui, hỏi: "Mua đồ mấy ngày nay, có cái gì thích hợp ta không?"

Mộ gia dùng đều là đồ thượng đẳng. Những đồ chơi tầm thường bán ở chợ, sao xứng với thân phận của Nhị công tử? Vì vậy, Nhị Thập lắc đầu.

Sắc mặt của hắn càng lạnh hơn. Hóa ra nàng xin hắn tiền mua một đống đồ quỷ quái, vậy mà không có lấy một cái cho hắn? Đến cả việc có qua có lại còn không hiểu, thật sự sủng nhầm nàng rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tức thì tức, nhưng vở kịch viết trên thoại bản phải diễn xong. Mộ Cẩm mang theo Nhị Thập tiếp tục đi xuống phía dưới.

Nhị Thập liền vội vàng kéo hắn, khoa tay múa chân nói: "Nhị công tử, mua trùng nhiều đồ quá rồi."

"Ta cam tâm tình nguyện, ngươi quản ta?" Mộ nhị công tử đang nổi nóng. Nữ nhân lòng lang dạ sói, đến giờ khắc này vẫn chưa rõ, dựa vào lễ nghi, nàng phải tặng lại một món quà cho hắn.

Nhị Thập vội vàng đem tay khoác lên cánh tay hắn đang buông lỏng. Nhị công tử có tiền, nàng cũng không phải đau xót vì ngân lượng của hắn, liền thuận ý đi theo hắn.

Đi chưa được vài bước, Mộ Cẩm quay đầu lại, hỏi: "Ngươi muốn mua gì?"

Nhị công tử từng cơn gió lạnh như vậy, nàng chỉ đành chọn một thứ. Sạp hàng phía trước có bộ hí phục thêu thùa, nàng chọn một bộ trang phục diễn thêu hoa đào màu đỏ tươi.

Mộ Cẩm híp mắt nhìn trong chốc lát, cái đồ hóa trang lòe loẹt này, nhất định cũng không phải cho hắn. Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi, "Tốt, trở về liền mặc vào hát tuồng cho ta xem. Học được ngôn ngữ của người câm điếc, lại không thể ở trước mặt ta hát hí khúc, đáng tiếc."

Nhị Thập vốn không yêu thích nhảy múa. Ngôn ngữ của người câm điếc Nhị công tử tự nghĩ ra, nàng dùng vô cùng thuận tay, đỡ phải phí sức.

Đi được nửa con phố, Mộ Cẩm liền mua cả nửa con phố.

Lại đi xuống dưới mua, nữ nhân vô tâm vô tình sau lưng chắc sẽ không mảy may thương cảm. Hắn đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Lần này đi xa, ngươi có mang theo ngân lượng không vậy?"

Nàng lắc đầu.

"Ngươi ra ngoài một chuyến, cái gì cũng không mang theo?"

Nhị Thập chớp chớp mắt mấy cái, lại lắc đầu.

Mộ Cẩm thật muốn đem cái đầu tròn cứ lắc đi lắc lại này vặn xuống. Hắn đang lo lắng, nên để cho Nhị Thập lúc về tặng cái gì. Đột nhiên nhớ tới, Thốn Bôn đã từng nói, có một nha đầu ở phòng may vá tên là Từ A Man, có may một cái túi thơm trong y phục hộ vệ của hắn.

Việc đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi. Mộ nhị công tử tự nhận lòng dạ bao la, sớm đã vượt qua bên kia ngọn núi. Lúc này tim bị nghẹn lại, phát hiện trên núi có một hồ nước. Hắn trèo vào ngọn núi, thì hồ này lại không hề có nước. Hắn nhìn chằm chằm vào Nhị Thập.

Nhị Thập mím môi, dưới ánh mắt tàn nhẫn của hắn liền cúi đầu.

"Ngươi không có ngân lượng." Mộ Cẩm nói: "Thì cũng không để ngươi tốn kém. Sở trường của ngươi là đồ của các cô nương gia, làm một cái đưa ta."