"Đúng vậy a, tiểu thư." Ngân Hạnh ở bên cạnh phụ họa nói: "Tô gia có quan hệ thông gia với Hoàng thất, Mộ nhị công tử không biết đường quý trọng, sau này hắn sẽ phải hối hận. Tiểu thư nhà chúng ta là giai nhân mỹ mạo, có Tô gia phú quý chống lưng, tiểu thư còn phải theo tên Mộ Cẩm này làm gì."
"Ta đối với hắn đã hết hy vọng rồi." Tô Yến Tinh mở miệng, lộ ra bộ mặt dữ tợn: "Có điều, Mộ Cẩm nói rất có đạo lý. Người cưới ta chính là hắn, người hãm hại ta bệnh nặng bệnh nhẹ cũng chính là hắn, kẻ thù chân chính của ta, chính là hắn. Ngân Hạnh, Tiếu ma ma, thu dọn đồ đạc rời khỏi đây. Ngày sau có cơ hội, ta nhất định phải ném nam nhân này vào chỗ chết."
Mê Truyện Dịch
"Vâng." Ngân Hạnh cùng Tiếu ma ma đồng thanh đáp.
Hai người thu dọn đồ đạc, Tô Yến Tinh đứng bên ngoài lan can Trạch Lâu nhìn về Băng Sơn Cư ở phía bắc. Băng Sơn Cư bóng cây trùng điệp, cho dù là ban ngày cũng bị che phủ bởi một tầng u ám như bóng ma, cũng giống cái người Mộ Cẩm này, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Tô Yến Tinh chuyển hướng sang phía nam.
Yểm Nhật Lâu bị cháy hơn phân nửa làm lửa giận trên mặt nàng ta càng tăng thêm gấp bội.
Lúc này, Nhị Thập bước ra từ phòng Thập Ngũ.
Tô Yến Tinh nhớ tới ngày đại hôn, Mộ Cẩm đã ngủ lại trên giường người câm này. Dáng người gầy gò của Nhị Thập chiếu vào mắt Tô Yến Tinh, xấu xí không chịu nổi.
Tô Yến Tinh cười lạnh: "Một đôi nam nữ này, ta một tên cũng không bỏ qua."
Nàng ta trở về phòng, "Ngân Hạnh, ngươi đi nói với tên gian tế kia một câu, bằng hữu ở Trấn Nam Thành, Tô tiểu thư ta đồng ý kết giao." Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Hễ là có oán với Mộ Cẩm, nàng phải lợi dụng cho bằng được.
"Vâng."
Ngân Hạnh vội vàng đi đến chuồng ngựa, tên gian tế kia đã biến mất.
Bởi vì Tô Yến Tinh đã khai tên gian tế ra trước mặt Mộ Cẩm, Mộ Cẩm tự biết thời thế, làm bộ bản thân mình tin đây là gian tế của sòng bạc Trấn Nam Thành, lôi cổ hắn ra ngoài.
Cứ như vậy, Tô Yến Tinh lòng đầy thù hận, bị đuổi ra khỏi Mộ phủ.
- ---
Ra khỏi khách điếm vùng ngoại ô, Lỗ Nông cõng Lâm Quý Đồng quay về khách điếm đã thuê trong kinh thành.
Lâm Quý Đồng cởi mũ tơi và áo mưa xuống, thay một bộ xiêm y sạch sẽ, đứng ngoài cửa sổ nhìn về Hoàng Thành phía xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lỗ Nông đoán ra được Lâm Quý Đồng và Mộ Cẩm có mối quan hệ phức tạp. Thảo nào Nhị đương gia phân phó huynh đệ trong trại đừng trêu chọc Mộ nhị công tử. Lỗ Nông nhớ tới Nhị Thập, tính tình Lỗ Nông hắn lỗ mãng, không giấu được tâm sự, khi do dự đã bị Lâm Quý Đồng nhìn thấu.
Lâm Quý Đồng ho khụ khụ.
Lỗ Nông vội vàng đóng cửa sổ lại, "Nhị đương gia, nơi này gió lớn, đừng để bị lạnh."
Lâm Quý Đồng cười cười: "Từ lúc trở về ngươi liền mang vẻ mặt kìm nén, có điều gì, muốn nói cứ nói."
Lỗ Nông gãi đầu, cất giọng ồm ồm: "Cô nương lần trước thuộc hạ bắt về, không biết bây giờ sống thế nào?"
"Không tệ." Lâm Quý Đồng nói hai chữ, lại tiếp tục ho.
"Nhị đương gia, người nghỉ ngơi cho tốt." Lỗ Nông không hỏi gì nữa. Dù sao Nhị Thập vẫn sống tốt, thế là được.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Quý Đồng nhận được tin từ Mộ phủ truyền tới.
Cả ngày hôm nay, trước cửa Mộ phủ luôn có người tới kẻ lui, mời tới hơn mười vị đại phu. Hóa ra là vì một vị tiểu thiếp của Mộ nhị công tử bị trọng thương, mời danh y trong kinh thành tới phủ.
Lâm Quý Đồng cũng nằm trong số đó. Hắn được tiếp đãi đặc biệt trong thư phòng Mộ lão gia.
Cùng lúc đó, Đinh Vịnh Chí, con trai của Thượng Thư, cũng lặng lẽ tới Mộ phủ.
Những người ngày ấy tham gia vào kế hoạch giả c.h.ế.t của Tứ hoàng tử đều đã trình diện.
Cung nữ già năm xưa sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, cũng đã tự vẫn. Trong cung, hiện giờ chỉ còn Binh Bộ Thượng Thư là người duy nhất trong kế hoạch vẫn còn sống. Năm đó, cung nữ già có thể thuận lợi đưa Tứ hoàng tử ra khỏi cung, cũng chính là nhờ Binh Bộ Thượng Thư sắp xếp đường đi.
Hoàng Thượng tuổi càng ngày càng lớn, mỗi năm vào ngày giỗ của tiên Hoàng Hậu, tinh thần lại ngày một sa sút.
Hơn một năm trước, Hoàng Thượng cùng Binh Bộ Thượng Thư uống rượu tâm sự, xúc động không nguôi nói: "Trẫm đến cả Hoàng nhi của mình cũng không giữ được, Nguyệt Sơn... Đến c.h.ế.t cũng chưa từng tha thứ cho Trẫm. Trẫm cả đời này, không đáng làm trượng phu."
Binh Bộ Thượng Thư cúi người trả lời: "Hoàng Thượng, Đại Tễ ta quốc khố tràn đầy, binh hùng tướng mạnh, tất cả đều nhờ Hoàng Thượng thánh minh, thống trị tài tình."
Những lời này, Hoàng Thượng đã nghe nhiều rồi, không để ý. Ông thừa nhận chính mình là một vị minh quân, nhưng cũng thừa nhận chính mình đã phụ lòng tiên Hoàng Hậu. "Trong trí nhớ của trẫm, khuôn mặt của Nguyệt Sơn cũng không nhớ rõ nữa, chỉ có thể dựa vào bức họa trong Ngự Thư phòng mới nhớ được, thì ra năm đó ta đã từng thích một mỹ nhân như vậy." Hoàng Thượng như đã thấm men say, mặt mày ôn thuận.