Cho dù có được cái mặt tuấn tú của Mộ nhị công tử, Mộ Cẩm giả không thể giả được vẻ kiêu căng trời sinh của Mộ Nhị công tử.
Nhị Thập thu lại ánh mắt, không nhìn Mộ Cẩm giả thêm lần nào nữa.
Mấy người Tiểu Lục chưa từng ở chung nhiều ngày với Mộ Cẩm, đối với khuôn mặt giống y hệt này, các nàng chẳng chút hoài nghi.
Ngày hôm sau, Tiểu Thập nói chuyện phiếm với nha hoàn, biết được một tin tức. "Mộ lão gia và Mộ tiểu thư về quê thăm người thân. Mã tổng quản dùng hai xe ngựa lớn để chở đồ, nghe nói có một xe toàn là vàng. Đây hẳn là áo gấm về làng rồi."
Tiểu Lục nghe được có một xe vàng, hai mắt liền lóe sáng. Có điều ngẫm lại, Nhị phu nhân đi rồi, Nhị công tử cũng chẳng cần đuổi các nàng đi nữa, tất nhiên cũng chẳng được phát một xe vàng bạc châu báu.
Khi Nhị Thập còn đi theo Mộ tam tiểu thư, từng nghe Tam tiểu thư kể về quê nhà của mình.
Mộ lão gia khi còn niên thiếu lang bạt tới kinh thành, sau này phát đạt đã đón hết cha mẹ ở quê về Mộ phủ sống, quê nhà thật ra đã không còn người thân nào nữa.
Vào lúc mấu chốt thế này, Mộ lão gia và Mộ tam tiểu thư đột nhiên về quê, lại liên tưởng đến chuyến đi xa của Nhị công tử. Đại công tử bận chuyện làm ăn, đã đi Đông Chu rồi.
Nói cách khác, chủ tử Mộ phủ đều lũ lượt rời đi, chỉ để một mình Mộ nhị công tử giả ở lại.
Mưa gió sắp tới.
Nhị Thập nơm nớp lo sợ, chỉ dám đi lại trong sân của Mộ nhị công tử, không dám rời khỏi phủ.
Hai ngày sau, Tiểu Đông tới Mộ phủ. Người thân thích ở Tây Phụ Quan hắn nói tháng trước chính là đại cữu của hắn, sáng nay vừa tới kinh thành.
Tiểu Đông muốn gặp Nhị Thập, lại bị hộ vệ trong phủ cản lại.
Tiểu Đông hậm hực, nhờ hộ vệ truyền lời cho Nhị Thập.
Đại cữu của hắn nói, đệ đệ của Từ gia muốn tìm một công việc khác được nhiều tiền hơn, vốn dĩ đã định cùng đại cữu hắn tới kinh thành. Có điều cậu ấy vẫn chưa nhận được toàn bộ tiền công của việc vác gỗ, đệ đệ Từ gia nói sẽ đến chậm vài ngày.
Hành trình của đại cữu đã định, không chờ đệ đệ Từ gia nữa, đành đi trước.
Biết Nhị Thập không tiện ra khỏi phủ, Tiểu Đông lại nói: "Phiền chuyển lời tới Từ A Man, mấy ngày nữa đệ đệ Từ gia tới đây, ta và hắn sẽ lại tới."
Mê Truyện Dịch
Nhị Thập biết được tin tức này, vừa mừng vừa sợ. Không ngờ có thể sớm gặp được người thân như vậy. Khi nàng rời nhà, đệ đệ chỉ mới vài tuổi, bây giờ đã cao hơn Tiểu Đông rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả buổi tối, khóe miệng Nhị Thập đều cong lên.
Nhị Thập nói với hộ vệ gác cổng, nếu Tiểu Đông lại tới lần nữa, nhất định phải gọi nàng ra gặp một lần.
Ngày hôm sau, Tiểu Đông còn chưa kịp tới, Trương Thúy Hoa đã tới rồi.
Lần trước Trương Thúy Hoa biết được Nhị Thập là nha hoàn của Mộ gia, cực kì hâm mộ vận khí của Nhị Thập. Sớm đã nghe Mộ gia giàu có, đi trên đường nhỏ của Mộ phủ, từ xa xa đã thấy tòa gia trạch đồ sộ, bà nơm nớp lo sợ mà quay đầu lại, bước chân vội vàng, thậm chí có chút lảo đảo.
Đi đến trước cổng, bà giương mắt thấy hai tên lông mày lạnh lùng, đầu gối bà run run. Cố lấy hết dũng khí, bà nói: "Ta tới tìm Nhị Thập cô nương. Ta là Trương Thúy Hoa chủ quán tàu phớ, là... đồng hương của Nhị Thập cô nương."
Hộ vệ gác cổng gật đầu, trở về truyền lời.
Nhị Thập vội vàng chạy ra.
Đi đến trước cửa, nàng chỉnh lại trâm cài, lúc này mới bước qua cánh cửa. Vốn tưởng rằng đệ đệ Từ gia đã tới, kết quả thấy mỗi Trương Thúy Hoa. Nhị Thập giật mình.
Dương Đào một tấc cũng không rời, nhìn thấu nghi hoặc của Nhị Thập, Dương Đào hỏi, "Trương đại thẩm, sao không thấy đệ đệ của Nhị Thập cô nương?"
Trán Trương Thúy Hoa lăn xuống mộ giọt mồ hôi, bà lấy tay lau đi, nhíu mày nói: "A Man, đệ đệ ngươi bị thương ở chân."
Nhị Thập căng thẳng.
Trương Thúy Hoa tiếp tục nói: "Đúng là đáng thương, mới đến kinh thành, đi qua quán thợ rèn đúng lúc ông bà chủ đang cãi nhau, bị cây búa rơi trúng rồi."
Nhị Thập vội vàng kéo kéo tay áo Dương Đào.
Dương Đào ngầm hiểu, hỏi: "Thương thế thế nào? Có nghiêm trọng không?"
"Bị thương gân cốt, được người ta đưa tới y quán rồi. Chủ tiệm thợ rèn sợ hãi, cũng tới y quán theo. Ta tới báo với ngươi một tiếng." Trương Thúy Hoa thở gấp khi nói những lời này, "Ngươi có muốn đi thăm cậu ấy không?"
Nhị Thập nhớ đến lời Mộ Cẩm dặn dò trước khi đi, có chút do dự.
Cẳng chân Trương Thúy Hoa hơi run lên, nói: "Nếu không được thì thôi, ta đi trước đây, mấy ngày nữa vết thương hắn tốt rồi, ta sẽ đưa hắn tới gặp ngươi." Nói xong, Trương Thúy Hoa xoay người định đi.
Nhị Thập chạy xuống bậc thang, túm chặt góc áo Trương Thúy Hoa. Nhị Thập nghĩ, nàng chẳng qua chỉ là một thị tẩm bé nhỏ, lần trước ở Hướng Dương thành, Thái Tử cũng không định g.i.ế.c nàng. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đâu rảnh mà đặt tâm tư lên một nhân vật nhỏ bé như nàng. Nàng lo cho đệ đệ, nôn nóng quay lại nhìn Dương Đào.